Trà Cam

Trà Cam

--GIỚI THIỆU:
- Lâm Gia và Khương Xá là bạn giường trên giường dưới, bọn họ cùng lớn lên trong một cô nhi viện. Dì quản lý cô nhi viện thấy hai người ở chung tương đối hòa thuận nên cho bọn họ ở cùng nhau.

Mùa xuân vừa qua, bên ngoài nhà vui mừng nhưng trong phòng ngủ cô nhi viện lại tối đen. Ngoại trừ Khương Xá và hai cô bé ra ngoài chưa quay lại thì bọn trẻ trong phòng đều đã đi ngủ.


Lâm Gia người lạnh như băng trốn ở trong chăn không dám ngủ, tim đập bình bịch. Hôm nay viện trưởng dẫn theo mấy người mặc âu phục mang giày da đến, dì quản lý bảo bọn họ đều là những người có tiếng tăm, căn dặn lũ trẻ phải nghe lời, nếu không sẽ bị trách phạt.


Bên ngoài truyền đến tiếng khóc nho nhỏ, trong nửa đêm yên tĩnh tựa như tiếng mèo kêu. Khi Lâm Gia nghĩ rằng mình nghe nhầm thì bên ngoài lại đột nhiên vang tiếng mắng. Cậu ló nửa đầu ra ngoài nhìn, thấy cửa đã mở ra, ánh đèn lờ mờ ngoài hành lang mang theo cái bóng của dì quản lý hắt vào. Ngay sau đó chăn của cậu bị nhấc lên, khí lạnh tràn vào, một người mang theo hơi lạnh như băng chui vào.


“Lạnh quá, lạnh quá.”

Lâm Gia vội vàng cầm tay người nọ, nhỏ giọng hỏi: “Sao cậu đi ra ngoài lâu vậy?”


Trong bóng tối, cậu không thấy rõ mặt Khương Xá, chỉ loáng thoáng ngửi được một mùi tanh hơi giống mùi máu. Khương Xá nở nụ cười, thỏa mãn nói: “Bị dì mắng một trận, này đồ tớ đưa cậu giấu kỹ không đấy? Đừng để tớ bị mắng oan.”


Lâm Gia ngừng một chút, chờ cửa đóng lại, dì quản lý đi xa mới cẩn thận gật đầu một cái, từ dưới gối cầm ra một cái túi giấy đưa cho Khương Xá.


“Cậu cũng to gan thật!” Ngoài cửa sổ có một tia ánh trăng rọi vào, Lâm Gia nhìn đôi mắt đen láy dưới ánh trăng, nhỏ giọng mắng: “Dì quản lý đã bảo đem tiền lì xì mấy người kia cho chúng ta nộp lại cho viện trưởng, sao cậu lại nói dối là đã làm mất, bị mắng cũng đáng đời cậu.”

sstruyen mời các bạn xem tiếp..

1 Lượt xem| Yêu thích| 0 Theo dõi| 0 Đề cử| 33 Chương

4.0

1 đánh giá

--GIỚI THIỆU:
- Lâm Gia và Khương Xá là bạn giường trên giường dưới, bọn họ cùng lớn lên trong một cô nhi viện. Dì quản lý cô nhi viện thấy hai người ở chung tương đối hòa thuận nên cho bọn họ ở cùng nhau.

Mùa xuân vừa qua, bên ngoài nhà vui mừng nhưng trong phòng ngủ cô nhi viện lại tối đen. Ngoại trừ Khương Xá và hai cô bé ra ngoài chưa quay lại thì bọn trẻ trong phòng đều đã đi ngủ.


Lâm Gia người lạnh như băng trốn ở trong chăn không dám ngủ, tim đập bình bịch. Hôm nay viện trưởng dẫn theo mấy người mặc âu phục mang giày da đến, dì quản lý bảo bọn họ đều là những người có tiếng tăm, căn dặn lũ trẻ phải nghe lời, nếu không sẽ bị trách phạt.


Bên ngoài truyền đến tiếng khóc nho nhỏ, trong nửa đêm yên tĩnh tựa như tiếng mèo kêu. Khi Lâm Gia nghĩ rằng mình nghe nhầm thì bên ngoài lại đột nhiên vang tiếng mắng. Cậu ló nửa đầu ra ngoài nhìn, thấy cửa đã mở ra, ánh đèn lờ mờ ngoài hành lang mang theo cái bóng của dì quản lý hắt vào. Ngay sau đó chăn của cậu bị nhấc lên, khí lạnh tràn vào, một người mang theo hơi lạnh như băng chui vào.


“Lạnh quá, lạnh quá.”

Lâm Gia vội vàng cầm tay người nọ, nhỏ giọng hỏi: “Sao cậu đi ra ngoài lâu vậy?”


Trong bóng tối, cậu không thấy rõ mặt Khương Xá, chỉ loáng thoáng ngửi được một mùi tanh hơi giống mùi máu. Khương Xá nở nụ cười, thỏa mãn nói: “Bị dì mắng một trận, này đồ tớ đưa cậu giấu kỹ không đấy? Đừng để tớ bị mắng oan.”


Lâm Gia ngừng một chút, chờ cửa đóng lại, dì quản lý đi xa mới cẩn thận gật đầu một cái, từ dưới gối cầm ra một cái túi giấy đưa cho Khương Xá.


“Cậu cũng to gan thật!” Ngoài cửa sổ có một tia ánh trăng rọi vào, Lâm Gia nhìn đôi mắt đen láy dưới ánh trăng, nhỏ giọng mắng: “Dì quản lý đã bảo đem tiền lì xì mấy người kia cho chúng ta nộp lại cho viện trưởng, sao cậu lại nói dối là đã làm mất, bị mắng cũng đáng đời cậu.”

sstruyen mời các bạn xem tiếp..

Tags

Sơn U Đại Khả Ái
1 truyện
Đề cử