Trà Cam

Chương 31 :

Ngày đăng: 09:21 18/04/20


Trước mắt Khương Xá là một khoảng trống rỗng, hắn ngẩn người nhìn Lâm Gia, não bộ như ngừng hoạt động, ngay cả những lời vừa nói với đối phương cũng không nhớ rõ.



Hắn nhíu mày, nước mắt vẫn còn vương trên hàng lông mi dài, vừa kinh ngạc vừa ngỡ ngàng, nom có chút đáng yêu.



Thật lâu sau đó hắn mới miễn cưỡng tìm được một câu, dùng giọng mũi nói: “Lâm Gia, cậu đang nói gì thế?”



Mười năm trôi qua, cho đến tận bây giờ Khương Xá chưa từng có suy nghĩ không trong sáng. Trước khi rời khỏi cô nhi viện cũng chỉ muốn sống tạm bợ qua ngày, sau cái ngày rời khỏi nơi đó luôn nghĩ nên làm thế nào để sống tiếp. Sống từng ấy năm trên đời, hắn từng gặp qua rất nhiều người khốn khó, con gái cũng thế, con trai cũng vậy, ngoại trừ đồng cảm ra hắn chẳng nghĩ thêm được gì khác. Hơn nữa bản thân hắn cũng không khá hơn là bao, làm gì lo được nhiều chuyện đến thế.



Huống hồ, người đó lại là Lâm Gia.



Chuyện này giống như một quả đại bác, nổ tung trời khiến hắn không phân biệt được đông tây nam bắc. Hắn ý thức được rằng mình và Lâm Gia đều là con trai, vừa muốn hỏi Lâm Gia xem cậu ấy có biết mình đang nói gì không vừa muốn hỏi lời Lâm Gia nói có phải thật không, trong đầu là một mớ hỗn độn xáo trộn hết cả.



“Tớ thích cậu, tớ sẽ không bỏ cậu đi đâu.”



Lâm Gia cầm tay hắn không muốn buông, cậu cũng không cần Khương Xá trả lời, chỉ mong Khương Xá tin mình, cố gắng xoay chuyển tình thế, hàn gắn vết nứt kia lại. Có thể cậu chưa từng nghĩ tới mình sẽ nói những lời như vậy tại nơi này, trong hoàn cảnh này; cậu có thể sẽ không nói rõ lòng mình trước mặt Khương Xá, hoặc có thể sẽ chọn một ngày đẹp trời nào đó tỏ tình rồi theo đuổi hắn. Vậy mà giờ đây chính cậu lại rơi vào tình cảnh đó.



Chuyện này khó chịu biết bao, nhưng Lâm Gia biết mình chẳng còn đường lui nữa. Cậu không thể lùi bước, bây giờ Khương Xá giống như một con diều giấy mà chỉ cần cậu buông tay một cái, cậu và hắn sẽ mỗi lúc một xa.



Lâm Gia tự cắn lưỡi giúp bản thân tỉnh táo lại, âm thầm tự nhủ: “Lâm Gia, Khương Xá đang buồn, đây chính là cơ hội để mày bảo vệ che chở cậu ấy.”



Dừng một chút, cậu kiên định nhìn Khương Xá, dùng lực nhéo một cái vào lòng bàn tay hắn: “A Xá, tớ quen cậu bao nhiêu năm nay, cậu khác với người ta, chỉ cần muốn là nhất định làm được. Cậu muốn làm cảnh sát đúng không? Chẳng phải cậu đã nói, hy vọng ở đâu cũng có sao? Sau chuyện này, chúng ta sẽ tìm cách, nhất định sẽ có cách.”



Vừa dứt lời, tiếng gõ cửa vang lên, dì Cảnh Trực ở bên ngoài nói vọng vào: “Lâm Gia, Khương Xá, hai đứa nói chuyện xong chưa? Cô gái kia tới rồi, chúng ta nên cẩn thận một chút.”




Điền Hựu suy ngẫm một chút: “Tôi không nghĩ mọi người sẽ để ý đâu, hay là số tiền 20 đồng cậu cầm đó tôi mời cậu ăn cơm được không?



Khương Xá lắc đầu: “Cảm ơn, không cần đâu.”



Tiếp sau đó, Lâm Gia dùng lực nhéo vào lòng bàn tay hắn một cái, trợn mắt nhìn, khóe mắt chân mày đều tràn ngập vui sướng, nhưng lại tựa hồ không biết phải làm sao.



Khương Xá nhìn hắn một cái, vẫn thoáng chút ưu tư.



Lâm Gia sờ sờ tai hắn, “Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa.”



Thấy vậy, dì Cảnh Trực nhân cơ hội nói với viên cảnh sát trẻ tuổi: “Hóa ra chuyện là như vậy, dù sao người ta cũng không truy cứu nữa, vậy là tốt rồi. Cậu nói xem có đúng không?”



“Chuyện gì vậy trời?” Cảnh sát trẻ tuổi ảo não bụm mặt, “Nếu nói như vậy, chỗ đó không phải chỉ có một vài tên ăn trộm sao? Nhức óc quá!”



Lâm Gia hận không thể chứng minh cho cả thế giới biết Khương Xá không làm gì sai, giọng cậu nhẹ nhàng: “A Xá, chúng ta về nhà thôi!”



Tất cả mọi người đều muốn biết lí do Khương Xá làm như vậy, nhưng không có ai tra hỏi cả.



Nhưng chuyện đã đến nước này, còn điều gì chưa sáng tỏ nữa đã theo chiều gió rồi. Khương Xá không muốn Lâm Gia lo lắng, có thể vừa rồi trong lúc cãi vã Lâm Gia cũng đã biết rồi, thế nên lí do mà hắn che giấu cũng tan biến theo.



Lâm Gia dắt hắn đi ra ngoài, bước chân hắn dừng lại, lắc đầu một cái, nói với viên cảnh sát trẻ tuổi: “Cháu biết kẻ trộm là ai.”