Trà Cam

Chương 29 :

Ngày đăng: 09:21 18/04/20


Lý Tín Điền làm thầy giáo gần mười năm, dường như ở chỗ nào cũng có học sinh của ông.



Học sinh ngoan có, học sinh hư cũng có.



Làm một thầy giáo, gần mười năm sự nghiệp, nơi đầu tiên ông không muốn đến chính là bệnh viện, lo sợ tính mạng học sinh của mình được giao phó ở đó. Nơi thứ hai là đồn cảnh sát. Kết quả bất luận là chỗ nào, ông cũng từng đến rồi. Một năm trước ông đã từng tới đây một lần, lúc đó ông đem theo sự nghiêm túc mà tới, sau đó mang tất thảy thất vọng rời đi. Một năm sau, một học sinh có phụ huynh làm cảnh sát chỗ này, bởi vì không có thời gian nên chỉ có thể nhịn lòng đầy bất mãn đến đây thăm hỏi.



Tế bào khắp cơ thể đều kháng cự nơi này, ngay cả học sinh có phụ huynh kia cũng nhìn được dáng vẻ không thoải mái.



“Thầy Lý, chi bằng thầy về trước đi?”



Lý Tín Điền nghiêm túc lắc đầu một cái: “Không sao.”



Vừa dứt lời, bên cạnh có người cảnh sát lôi một bé trai vào. Lý Tín Điền ban đầu không để ý, sau đó người cảnh sát kia hỏi cậu bé: “Cậu tên gì?”



Cậu con trai đứng thẳng lưng, yên lặng chốc lát, từ trong miệng nhàn nhạt nói ra hai chữ: “Khương Xá.”



“Cậu ăn trộm à? Tại sao lại ăn trộm?” Khương Xá cúi đầu, yên lặng không nói.



“Này, cậu nhìn tôi làm gì? Hỏi phải trả lời chứ, bị câm rồi sao!”



Cảnh sát tức giận gõ bàn một cái, nói: “Mấy đứa nhóc như cậu tôi gặp nhiều rồi, tuyến đường kia thường có người bị mất đồ, chúng tôi đã sớm phái người đi trông coi. Cuối cùng thì cũng bắt được cậu, đàn ông đàn ang chân tay đầy đủ làm gì chẳng được, sao lại phải đi ăn trộm? Có phải cậu ăn trộm đồ của cô gái kia không? Lúc trộm đồ to gan lớn mật lắm mà!”



Khương Xá nhìn hắn một cái, mở miệng muốn nói, cuối cùng lắc đầu cười một cái.



Cảnh sát lên tiếng cười nhạo: “Không nói, vậy thì ngồi tù đi!”



Con ngươi cậu con trai kia lóe lên, giương mắt nói gì đó, cảnh sát nghiêng tai hỏi: “Cậu nói gì, tôi nghe không rõ!”



Hắn rủ mắt xuống, có chút tiếc nuối hỏi: “Cháu có thể về nhà một chuyến được không, có người đang chờ cháu.”



“Vậy sao lúc cậu trộm đồ không nghĩ tới người ở nhà hả?”




Ông dĩ nhiên tin tưởng cái nhìn của vợ mình, nhưng mà rất nhiều chuyện không đơn giản như vẻ bề ngoài.



Hi vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều, ông đã sớm chiêm nghiệm được điều này.



Màn đêm buông xuống, trong đồn cảnh sát, đèn vẫn sáng như ban ngày.



Lý Tín Điền đã về rồi, cô gái kia cũng lề mề chưa tới. Người cảnh sát trẻ tuổi có chút hối hận lúc đó bắt Khương Xá về, tại sao không để cô gái kia trực tiếp tới đây. Huống hồ, cậu cũng đã nhìn ra thầy giáo của mình nói như vậy nhưng thực ra vẫn ít nhiều quan tâm. Nếu như người này không phải hàng xóm của thầy giáo, cậu đã nhốt lại rồi. Bây giờ mới rắc rối, Khương Xá đi không được ở lại cũng không xong, không có chứng cứ chính xác chứng minh hắn ăn trộm, cũng không có chứng cứ chứng minh hắn không ăn trộm; tra hỏi hồi lâu cũng không moi được chữ nào từ miệng hắn.



Nghĩ tới đây, người cảnh sát trẻ tuổi không nhịn được thở dài.



Chớp mắt tiếp theo cả người kinh ngạc đứng dậy: “Thầy, còn có cả sư mẫu, sao hai người lại tới đây?”



Lục Cảnh Trực cười híp mắt, đưa cho cậu một cái bình ấm: “Đã lâu không gặp, buổi tối cậu còn phải làm việc, ăn chút cháo đi.”



Người cảnh sát trẻ tuổi vừa mừng vừa sợ: “Sư mẫu cực khổ rồi, hai người tới đây có việc gì không?”



Lục Cảnh Trực chỉ chỉ bé trai sau lưng: “Khương Xá, đứa trẻ đó vẫn ở đây sao? Có thể cho tôi gặp nó một lúc được không?”



Người cảnh sát trẻ tuổi nhìn gương mặt không cảm xúc của Lý Tín Điền một cái, lại nhìn thằng bé cúi đầu phía sau bọn họ, hồi lâu mới gật gật đầu, chỉ chỉ phòng trống phía sau: “Hai người vào đi ạ, đang ở trong đó.”



“Cảm ơn cậu.” Lục Cảnh Trực hướng cậu cười, sau đó huých bé trai bên cạnh một cái: “Lâm Gia? Được rồi, cháu đi xem thế nào đi.”



Lâm Gia bỗng nhiên ngẩng đầu lên, giống như tỉnh mộng, mờ mịt đi về phía căn phòng kia. Khoảnh khắc đứng trước cánh cửa kia, động tác dừng lại một chút, dè dặt mở cửa, rồi sau đó nhìn thấy cậu bé ngồi cứng đờ trên băng ghế. Môi cậu ngập ngừng gọi tên đối phương, thanh âm nghẹn trong cổ họng không phát ra được.



Cuối cùng, cậu ngồi bên cạnh Khương Xá, hai người cùng im lặng.



*****



A: Xin chào! Thời gian này hai người chúng mình thực sự rất bận, mình đang ôn thi học kì 2 nữa nên không có nhiều thời gian đăng chương mới cho các bạn. Lời hứa không drop truyện vẫn còn đó, chúng mình sẽ cố gắng hết mức có thể kết thúc việc edit truyện này. Trong quá trình edit, không tránh khỏi sai sót, hi vọng nhận được ý kiến đóng góp từ các bạn. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, cảm ơn đã ủng hộ chúng mình!