Trà Cam
Chương 22 :
Ngày đăng: 09:21 18/04/20
Khương Xá lật tung hành lý của mình, tên trộm kia một phân tiền cũng không để lại cho bọn họ, chút ít phí sinh hoạt còn sót lại cũng bị cướp sạch sành sanh.
Hắn cảm thấy dạ dày có chút đau.
Một luồng cảm giác mát mẻ từ lòng bàn chân truyền lên, hắn quay đầu nhìn lại, Lâm Gia gắt gao nhìn chằm chằm túi hành lý, tựa như phát điên mà đem đồ vật bên trong bới ra, lăn qua lộn lại tìm kiếm cái gì đó, trong miệng không ngừng lẩm bẩm đồ vật của mình không thấy đâu nữa.
Khương Xá nuốt một ngụm nước bọt, im lặng đóng cửa lại.
Động tác của hắn rất chậm, kèm theo giọng nói tuyệt vọng của Lâm Gia, mỗi một bước đi đều đặc biệt mê man.
Làm sao bây giờ?
Tiền không còn, rõ ràng vừa nãy, bọn họ đã bàn xong kế hoạch sau phải làm gì.
Hắn đứng ở cửa, nhìn bóng lưng Lâm Gia mà trầm tư.
Sau đó Lâm Gia bất động, quỳ trên mặt đất, trong tay cầm một ít đồ vật còn sót lại trong túi hành lý, cúi thấp đầu cả người vô lực, tựa hồ rốt cuộc cũng từ bỏ tìm kiếm.
Khương Xá phục hồi lại tinh thần, âm thầm cắn răng, đi tới quỳ xuống, từ sau lưng ôm lấy cậu.
“Cậu mất cái gì?”
“Một cái khuyên tai.”
“Khuyên tai nào?”
Sinh nhật năm ngoái, cậu tặng cho tớ.
Lâm Gia há miệng, sau đó cậu cảm giác được cả người Khương Xá run rẩy, vì vậy cậu lắc lắc đầu, nói mà không có biểu cảm gì: “Không phải thứ quan trọng gì.”
Người như bọn họ, chưa bao giờ để ý đến sinh nhật của mình, càng khỏi nói đến tặng quà, nhưng một ngày nào đó của năm ngoái, Khương Xá bỗng nhiên cho cậu một cái khuyên tai. Lâm Gia cùng Khương Xá đều tuổi hổ, mặt trên cái khuyên tai kia đính một con hổ nhỏ, trước đây Khương Xá luôn đeo, có thể nói là cả cuộc đời mười mấy năm qua đều gắn liền với nó, là món đồ đeo trên người quý trọng nhất.
Gần như là chưa từng rời thân.
Lâm Gia nhìn thấy Khương Xá lúc mơ cũng cau chặt mày, có chút không rõ, có chút mờ mịt, lại có chút luống cuống.
Hắn cũng bị tổn thương nhưng lại ở trước mặt Lâm Gia cố gắng bình tĩnh mà an ủi Lâm Gia.
Khuôn mặt tuấn tú còn mang theo nét ngây ngô của trẻ con, lúc ngủ tựa hồ tản ra mùi sữa nhàn nhạt, bất cứ lúc nào Lâm Gia cũng luôn cảm thấy Khương Xá vô cùng đáng yêu, hiện tại cũng như vậy.
Nhưng bây giờ cậu không có tâm tình thưởng thức, nghĩ đến chiếc khuyên tai bị mất lại cảm thấy trong lòng trống rỗng, cũng cảm thấy có chút tuyệt vọng.
Đáng sợ hơn chính là, tất cả những thứ này chỉ mới là bắt đầu.
Lâm Gia ở trong công trường làm ba mươi mấy ngày, trình độ chăm chỉ không thua kém bất cứ người nào, thậm chí có thể nói là liều mạng.
Nhưng mà hôm nay lúc cậu đi đến công trường, tất cả công nhân đều nổi giận đùng đùng tập trung trước cửa, âm thanh gào thét gần như muốn chấn động chân trời, tình cảnh hỗn loạn, vẻ mặt mỗi người đều âm u, ánh mắt đáng sợ.
Có người lôi ra một tấm biểu ngữ (*) có viết mấy chữ bằng máu trên đó: Trả lại tiền mồ hôi nước mắt! Nhìn mà giật mình.
(*) Tấm băng có viết khẩu hiệu căng ở nơi công cộng hoặc đem đi biểu tình.
Lâm Gia đến trễ một chút nên không rõ có chuyện gì xảy ra.
Hầu Tử nhìn thấy cậu, rốt cuộc không còn cợt nhả như thường ngày, trái lại đưa cho cậu một điếu thuốc. Lâm Gia mím mím môi, trực giác nói cho cậu biết rằng đây không phải chuyện tốt đẹp gì.
Sau đó cậu nhìn thấy Lão Chí bị bảo an phía trước mạnh mẽ đẩy ngã xuống đất, ai cũng không dìu hắn, dồn dập chen chúc về phía trước. Lão Chí cắn răng giãy dụa trên đất, đôi mắt hoàn toàn đỏ ngầu, tựa như không muốn sống bò lên trước mặt rống to.
Lâm Gia có chút không hiểu, Hầu Tử nhìn cậu sững sờ, liền đem thuốc cưỡng ép nhét vào trong tay cậu.
“Hút điếu thuốc đi, Lâm Gia, ông chủ bỏ trốn, tiền công khả năng không nhận được, hút điếu thuốc cho bình tĩnh.”
Trong phút chốc, trong đầu Lâm Gia trống rỗng.
Cậu tựa hồ nghe thấy tiếng vỡ vụn của vật gì trong lòng.