Trà Cam

Chương 6 :

Ngày đăng: 09:21 18/04/20


Ông chủ tiệm tạp hóa thế nào cũng không nghĩ đến, vậy mà lại gặp được hai thiếu niên trẻ tuổi trốn ra từ cô nhi viện.



Khương Xá nói chỉ là nghỉ chân ở đây, Lâm Gia cũng không có ý định nói rõ ràng lý lịch của bọn họ. Ông thoáng chốc do dự, cuối cùng cũng không có hỏi gì. Trầm mặc chốc lát, ông định nói vài lời dạy dỗ nhưng lại nén xuống, cũng không phải con của mình, cứ để mặc chúng vậy, người ngoài như mình quản làm gì.



“Bác không quan tâm hai đứa muốn làm gì, vẫn nên sớm tìm một chỗ nghỉ ngơi đi. Thời tiết này thực sự sẽ đóng băng người ta mất thôi.”



Vừa dứt lời, ông chủ liền thấy hai cặp mắt lấp lánh đang nhìn về phía mình. Ông khoát tay áo, nói: “Không được, không được, chỗ ta không phải trại thu nhận, không có khả năng cho hai đứa trọ lại đây. Hơn nữa, ta cũng sắp đóng cửa hàng rồi, hai đứa mau đi đi.”



Lâm Gia âm thầm nhéo một cái vào lòng bàn tay Khương Xá, thấy hắn cầm tay của mình, không kìm được nở một nụ cười. Bọn họ cảm thấy rất hài lòng.



Kim đồng hồ chỉ 11 giờ đêm.



Ông chủ đang ở bên trong cửa hàng thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về, nhìn lại thấy hai đứa nhỏ đang lặng lẽ giúp đỡ mình sắp xếp lại mấy thứ hàng hóa, tất cả đều được sắp xếp thật ngay ngắn. Ông hơi ngẩn người, không nhịn được thở dài.



Khương Xá và Lâm Gia lại quay lại bên cạnh bồn hoa, kề vai cuộn mình cùng một chỗ, sau đó uống một chút nước nóng, cảm thấy thật sự mệt mỏi, khó chịu trong người nên rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Lâm Gia cẩn thận cầm lấy bình nước nóng, sợ mình không cẩn thận làm đổ, phát hiện Khương Xá bên cạnh gục đầu, cao lêu nghêu*, thoạt nhìn có lẽ thật sự mệt mỏi. Cậu nhẹ nhàng thấp giọng gọi, cầm lấy bình nước nóng trên tay hắn nhét vào trong túi, tưởng Khương Xá ngủ rồi, ai dè Khương Xá ngược lại nắm lấy bàn tay kia áp mặt mình vào trong đó.



(Nguyên văn là 脑袋一耸一耸的, mình không hiểu cụm này lắm. 一耸一耸的 nghĩa là cao chót vót)




Khương Xá bỗng nhiên thổi phù một hơi vào mặt cậu, thấp giọng hỏi: “Lâm Gia, tại sao lại khóc?”



Lâm Gia mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn hắn, một lát sau lau đi nước mắt trên mặt, dè dặt cầm lấy tay Khương Xá, cúi đầu khó có thể kiềm chế môi dưới đang run lên.



“Khương Xá, chỉ là đột nhiên tớ cảm nhận được, chúng ta trước đây quả thực quá thảm”.



Khương Xá không trả lời, Lâm Gia cũng không nói gì thêm nữa, chỉ là hai người đều ngồi cùng một chỗ, cúi đầu đồng thanh khóc nức nở.



Đêm nay, chiếc đèn điện kia phát ra ánh sáng ngày càng yếu ớt, để lộ mảnh giấy ghi giá tiền bên dưới lay động theo gió.



Thỉnh thoảng có vài người đi làm đêm về qua chỗ này, thấy hai thiếu niên kia bất giác nhớ tới một chút chuyện.







Người ở đây bây giờ đa số đều chăn nuôi gà con, sẽ phải nhốt chúng vào kho, bên cạnh lúc nào cũng có đèn sưởi ấm hai tư trên hai tư. Những cái đèn đó tỏa ra nhiệt lượng, làm ấm, giúp chúng duy trì sự sống. Mà hai đứa trẻ này có phần nào đó cũng giống như gà con mới nở, cũng cần được sưởi ấm.