Trà Cam
Chương 26 :
Ngày đăng: 09:21 18/04/20
Lâm Gia kinh ngạc xoay người, “Cậu không cùng tớ đi vào sao? Không phải cậu đã nói…” Ngừng nói, viền mắt cậu đỏ bừng nhìn Khương Xá, “Cậu chưa từng có ý định cùng tớ quay về.”
“Quay về đi”,”Chúng ta quay về đi”, chỉ là hơn thua nhau hai chữ mà lại như cách cả ngàn sông vạn núi. Cậu không chú ý rằng Khương Xá chưa từng nói qua hai chữ “chúng ta”.
Lâm Gia hốt hoảng bước đi, cửa đã đóng lại, ngăn cách cậu cùng Khương Xá. Cậu nắm chặt lấy thanh cửa, hướng về phía trước muốn nắm lấy quần áo Khương Xá. Khương Xá lui về sau một bước, con mắt sâu thẳm lẳng lặng nhìn cậu, viền mắt ửng hồng, dù vậy, hắn vẫn không bước lên trước nửa bước, hắn dời ánh mắt, quan sát tòa cô nhi viện trước mặt.
Đây là loại cửa tự động, qua một đoạn thời gian liền tự động đóng lại, chỉ cao đến thắt lưng. Quản lý có lẽ vì quá mức khiếp sợ mà quên nhắc nhở bảo vệ nhất định phải giữ bọn họ lại, thực tế Lâm Gia chỉ cần lấy tay chống thanh sắt phía trên liền có thể nhảy qua, rất đơn giản, nhưng khi cậu nhìn thấy ánh mắt Khương Xá liền quên hết.
Một ánh mắt quen thuộc.
Đêm ấy lúc bọn họ rời, hắn cũng dùng ánh mắt như thế nhìn cô nhi viện đang bị lửa lớn nuốt chửng. Trong mắt của hắn không có ánh sao, không có Lâm Gia, nhìn kiến trúc trước mắt, trong ánh mắt là tối tăm lạnh lẽo cùng với quyết tâm cắt đứt, nghĩ cũng từng chưa nghĩ qua chính cậu thế mà lại có ngày lại gặp được ánh mắt này của hắn.
Mây đen tầng tầng lớp lớp kéo đến phía chân trời, đất trời tối tăm, tòa nhà giam này như con thú dữ, giương nanh múa vuốt cắn nuốt ánh sáng.
Ánh mắt của hắn chầm chậm dừng trên người Lâm Gia, ánh mắt tối tăm không rõ, “Lâm Gia, tớ chưa từng nghĩ tới rằng sẽ quay về.”
Đáy lòng phảng phất như có một cái chuông lớn hung hăng mà gõ một cái, hoàn toàn làm vỡ nát mộng đẹp của Lâm Gia. Cả người cậu phát lạnh, chỉ biết nhìn Khương Xá, há miệng, âm thanh kẹt ở trong cổ họng, cái gì cũng không nói ra được.
Sau đó cậu nghe thấy Khương Xá nói: “Đem tiền đưa cho dì quản lý, cậu hãy nói với bà ta là tớ ép cậu đi theo, sau đó bà ta sẽ tới bắt tớ, nói cho bà ấy biết địa chỉ chỗ đó, vậy cậu nên…”
“Cậu đang nói gì thế?” Lâm Gia hét lên cắt ngang lời hắn, khiếp sợ nhìn hắn, cả người phát run, viền mắt đỏ ửng như muốn khóc, “Cậu muốn tớ bán đứng cậu? Cậu muốn tớ đổ oan cho cậu? A Xá, cậu rốt cuộc đang nói cái gì?” Cậu nở một nụ cười khó coi, nhón chân cố gắng níu lấy quần áo của hắn, ” Tại sao cậu không chịu quay về? Bên ngoài có gì tốt, chúng ta đã sống ở đây mười mấy năm, cậu…”
Cậu cuối cùng cũng đụng tới vạt áo Khương Xá, duy trì tư thế không được tự nhiên này gắt gao không chịu buông tay.
Khương Xá bị cậu lôi kéo bước về phía trước vài bước, Lâm Gia ngẩng đầu lên, muốn tỉ mỉ xem mặt Khương Xá, muốn hỏi hắn tại sao lại đi, nhưng mà lời nói ra lại là: “Cậu muốn tách tớ ra sao?”
Vừa dứt lời, cậu cuối cùng cũng thấy rõ mắt Khương Xá.
Cậu sao lại quên mất chứ?
Tiếng chuông lần thứ hai vang lên, Lâm Gia đột nhiên tỉnh táo lại, run cầm cập không ngừng, cậu nghĩ rằng, cậu là vì muốn hai người được sống tốt hơn nên mới lựa chọn quay về. Nhưng bây giờ, bọn họ vừa không có vui sướng, cũng không có hạnh phúc, thậm chí, cậu hoàn đánh mất Khương Xá rồi.
Chuyện đáng sợ nhất đã xảy ra.
Mà kẻ đầu sỏ gây nên chuyện này lại chính là cậu.
Lúc Khương Xá về đến nhà đã là đêm khuya. Hắn có chút ngơ ngơ ngác ngác, đầu óc mê man chỉ muốn ngủ, cũng không muốn tiếp tục suy nghĩ xem Lâm Gia thế nào rồi. Tối hôm qua hắn đã suy nghĩ cả một buổi tối, mấy lần đều muốn giữ Lâm Gia lại, nhưng mà chính hắn cũng biết con đường này có bao nhiêu gian nan, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ cảm thấy mệt mỏi chán chường.
Hắn không bật đèn, giường chiếu vẫn còn bừa bộn, phảng phất còn có thể cảm giác được hơi ấm của hai người lưu lại. Nhưng hắn biết tương lai đã không còn Lâm Gia, một đoạn thời gian dài về sau sẽ không còn vui vẻ nữa. Mặc dù như vậy hắn vẫn quyết tâm tiếp tục một mình.
Khương Xá chưa cởi quần áo mà đã chui vào trong chăn cuộn mình lại. Trên đường trở về hắn nghĩ rằng Lâm Gia có lẽ sẽ đuổi theo, cho nên lúc đến trạm xe hắn đi rất chậm rất chậm, kết quả lại không có gì cả, hắn có hơi thất vọng, nhưng cũng cảm thấy đây là chuyện đương nhiên. Nhiệt độ đột nhiên hạ thấp làm cho một người nằm trên giường như hắn lạnh đến mức cả người run lên. Lúc nãy hắn đã qua loa ăn chút đồ ăn thừa còn sót lại, ngày hôm qua lúc Lâm Gia trở lại hắn đã nấu xong đồ ăn, nhưng đáng tiếc Lâm Gia không có ăn.
Giấc ngủ này kéo dài cả một ngày, chạng vạng hôm sau Khương Xá vẫn còn chìm đắm bên trong giấc ngủ. Nếu có người ở đây thì sẽ phát hiện mặt của hắn đỏ đến mức không được bình thường.
Lúc này, cửa lặng lẽ mở ra, phát ra tiếng cọt kẹt. Chăn mền được cẩn thận xốc lên, có người chui vào trong ngực của hắn, tham lam hít lấy mùi hương của hắn, khát khao cảm thụ nhiệt độ của hắn. Khương Xá theo bản năng đem người ôm lấy, cúi đầu vò vò tóc đối phương, kết quả đôi môi không cẩn thận đụng phải vật mềm mại gì đó, hắn không biết, nụ hôn đầu của mình trong lúc sinh bệnh chìm trong mộng mị, cứ như vậy mà vội vàng trao cho bạn mình.
Xe buýt đi về chỉ có một chuyến. Hắn không biết, Lâm Gia không đuổi kịp chuyến xe buýt của hắn, liều mạng chạy trên đường, chạy bao lâu chính cậu cũng không biết, mãi đến tận khi có một chuyến xe khác vừa lúc đi qua, cậu mới gắng gượng quay về nhà của hai người.
Tại giây phút nhìn thấy Khương Xá kia, lòng cậu liền yên ổn lại.
Khương Xá ma xui quỷ khiến hôn lên môi của cậu, rất nhanh đã nhíu mày rời khỏi, Lâm Gia đỏ mắt, ngón tay run run nâng lên mặt của hắn, ngẩng đầu hôn lại lần nữa.
Cậu muốn ở cùng Khương Xá.D: Dạo này mình phải chuyển trọ nên không thể ra chương đều đặn như trước đây nữa. Mình sẽ cố gắng hoàn thành bộ này sớm nhất có thể. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ.