Tra Công Trùng Sinh Chi Mạt Thể Truyền Kỳ
Chương 51 : Đến thành phố J
Ngày đăng: 21:51 18/04/20
Tiếp tục chạy đi, lúc này đây tương đối thuận lợi.
Càng tới gần ngoại thành thành phố J gặp được người cũng càng nhiều.
Hơn nữa rất nhiều người tiến vào thành phố J, đằng trước đằng sau, bọn họ đã gặp được không ít đoàn xe.
Chạng vạng tối một ngày này, bọn hộ rốt cục đến vùng ngoại ô thành phố J.
“Ơ hay, hai người các cậu làm sao giờ mới trở về.” Một chàng trai trẻ tuổi nghênh tiếp hai người trung niên.
Một trong hai người kia lắc đầu, “Đừng nhắc nữa, ở đầu kia Bắc Giao đụng phải một con hổ biến dị, nếu không có quân đội Cố gia hãm chân nó, bọn tôi hôm nay có thể trở về hay không còn không biết.”
“Thảo nào chật vật như vậy.” Sắc mặt chàng trai trẻ tuổi hơi thay đổi.
“Được rồi không nói nữa, chúng ta mau trở về đi.” Một người trung niên khác nhanh chóng nói, sau đó, ba người cùng lên một chiếc xe việt dã, xe lướt nhanh rời đi.
Trên xe mở cửa sổ, Cố Diễm cùng Dương Sóc đương nhiên cũng nghe thấy mấy người đàn ông bên ngoài đối thoại.
Dương Sóc nhìn về phía Cố Diễm, mỉm cười, “Xem ra Cố gia rất lợi hại.”
Cố Diễm liếc Dương Sóc một cái, nhàn nhạt cười, “Phải nhìn thấy mới biết được.”
“Chúng ta gấp rút trở về?” Dương Sóc hỏi ý Cố Diễm.
Cố Diễm nghĩ nghĩ, gật đầu, “Ừm, đi vào trong đi.”
Tiến vào biên giới thành thị, hơn nữa nơi này là đại bản doanh Cố gia, chung quy so với ở bên ngoài thì an toàn hơn nhiều.
Mọi người không có ý kiến, sau đó hai chiếc xe chạy về hướng nội thành.
Nửa đêm, thời điểm hai chiếc xe tiến vào nội thành thì bị ngăn lại, kia là trạm gác được thiết lập, người trong đó… hình như còn có ký hiệu của Cố gia.
Điều kiện vào cửa cũng không cao, trên người không có vết thương, không bị lây nhiễm, sau đó mỗi người giao nộp một viên tinh hạch, những điều này không có gì là không được cả.
Trên thân bọn người Cố Diễm đều không có vết thương, tinh hạch bọn họ còn nhiều, cho nên dễ dàng qua cửa.
“Vừa rồi ở trong đó sao em không hỏi tình huống Cố gia?” Sau khi ra ngoài Dương Sóc nghi hoặc hỏi Cố Diễm.
Cố Diễm khẽ lắc đầu một cái, “Người bên ngoài cùng, hỏi cũng không được gì, tạm thời em cũng không muốn trở về quá cao điệu. Có một số việc ngầm làm tương đối thú vị hơn.”
Có một số việc? Dương Sóc chớp mắt nhìn, vốn muốn hỏi là chuyện gì, nhưng suy nghĩ một chút vẫn là không hỏi, chỉ cười nhìn người bên cạnh, sau đó nhẹ gật đầu, “Được rồi.”
“Các cậu về trước đi, tôi ở bên cạnh đi dạo.” Dương Sóc nói với bọn Trình Viễn, Trương Quân.
Trương Quân lắc đầu, “Bọn tôi cũng không có việc gì làm, cùng đi đi.” Liễu Phi Dương cũng nói: “Cùng đi.”
Vì vậy, Dương Sóc không phản đối nữa, nói là đi dạo thật sự chính là đi dạo, Dương Sóc cũng chẳng có mục đích gì.
“Cầu xin ngài, bánh mì này là cho con trai tôi, đã hai ngày con trai tôi không có gì để ăn rồi.”
Thật sự là đi đến đâu cũng có chuyện như vậy! Chân mày Dương Sóc hơi nhíu lại.
Một thiếu phụ ôm cậu bé trai ước chừng ba, bốn tuổi, sắc mặt bé trai rất vàng vọt, vừa nhìn liền biết là dinh dưỡng không đầy đủ. Mà lúc này thiếu phụ đang cầu khẩn một người đàn ông trung niên hy vọng đối phương không đoạt khối bánh mì khô quắt kia.
Bộ dáng tên đàn ông trung niên kia hung dữ, bên người gã còn đứng một thanh niên dáng vẻ lưu manh, lúc này mặt thanh niên rất không kiên nhẫn, “Được rồi, đi nhanh đi. Đừng chậm trễ chuyện của lão đại.”
“Thật sự là xúi quẩy!” Tên đàn ông trung niên hung tợn nói, gã cũng không thiếu một ổ bánh mì, chẳng qua cảm thấy ả đàn bà đụng mình mười phần xui xẻo, cho nên mới làm khó dễ.
Hung hăng mắng, tên đàn ông ném khối bánh mì kia hung hăng giẫm nát dưới lòng bàn chân.
Sắc mặt thiếu phụ trắng bệch vô cùng, mà tên đàn ông sau khi giẫm nát bánh mì thì cùng thanh niên kia tức giận rời đi.
Trương Quân tức giận nắm chặt nắm đấm, nhưng khi muốn xông lên thì bị Liễu Phi Dương kéo lại.
“Cậu muốn làm gì!” Mày Liễu Phi Dương nhăn lại, không đồng ý nhìn Trương Quân.
Mày Trương Quân nhăn càng chặt, “Cậu kéo tôi làm gì! Tên kia, quá kiêu ngạo rồi!”
Liễu Phi Dương mím môi, “Vừa đến liền gây sự?” Anh ta liếc mắt về phía Dương Sóc bên kia, ý là, cậu không thấy Dương Sóc cũng không động sao? Cậu xúc động như vậy làm quái gì!
Trương Quân chán nản, rất không vui, nhưng vẫn kiềm chế lại, mặc dù sắc mặt vô cùng khó coi.
Dương Sóc đạm mạc liếc nhìn phương hướng thanh niên cùng tên trung niên rời đi, không nói gì.
Trương Quân hơi mím môi, đi tới trước mặt thiếu phụ kia, lấy từ trong ba lô ra hai túi mì ăn liền cho đối phương.
Thiếu phụ ngàn ân vạn tạ, nhưng Liễu Phi Dương chú ý tới ánh mắt một số người xung quanh thay đổi…