Tra Công Trùng Sinh Chi Mạt Thể Truyền Kỳ

Chương 53 : Bị thương

Ngày đăng: 21:51 18/04/20


Trong hơn mười ngày kế tiếp, ban ngày bọn Trình Viễn đều không nhìn thấy bóng người Cố Diễm.



Đại đa số thời gian y đều ở trong đại bản doanh Cố gia.



Mà sau khi thành lập tiểu đội dong binh bọn Dương Sóc cũng đều bận rộn. Hiện tại trên cơ bản bọn họ đều ở bên ngoài làm nhiệm vụ, nhưng mỗi ngày đều sẽ có một người lưu lại.



Một ngày này như thường lệ, Dương Sóc cùng bọn Trình Viễn sáng sớm liền ra ngoài.



Mà lúc Cố Diễm trở lại đã là hơn 10 giờ tối, nhưng khiến y ngoài ý muốn là bọn Dương Sóc đều không ở nhà, nhất thời, mắt Cố Diễm lạnh xuống.



Hôm đó, lưu lại là Đổng Dương Hiền, giờ phút này đối phương cũng đang lo lắng, hắn cũng là nửa giờ sau mới trở về. Trước đó hắn vẫn luôn ở bên ngoài tìm người tìm hiểu thêm tin tức.



Nhưng căn bản không có người nhìn thấy bọn Trình Viễn trở về!



Kỳ thực ngẫm lại cũng đúng, làm sao có thể nhìn thấy bọn họ trở về! Nếu bọn họ đã về thì lý nào lại không quay về nhà chứ! Nếu bọn họ trở về thì khẳng định đã sớm về đến nhà rồi!



Hắn ra ngoài cũng chỉ tìm hiểu bọn Trình Viễn đến tột cùng là đi về hướng nào, nhưng lại không có thu hoạch gì.



Gặp Cố Diễm, Đổng Dương Hiền lập tức tiến lên nghênh đón: “Cố tổng, anh rốt cục trở về rồi.”



Màu mắt Cố Diễm lạnh lẽo, “Dương Sóc đâu?”



Đổng Dương Hiền lo lắng nói: “Buổi sáng ra ngoài, nhưng mà đến bây giờ còn chưa trở lại, tôi ra ngoài hỏi hồi lâu, không hề nghe được tin tức bọn họ.”



Trong nháy mắt, đồng tử Cố Diễm càng lạnh hơn, “Bình thường bọn họ đều đi nơi nào?”



“Ngay tại vùng ngoại ô, đoạn thời gian trước chúng tôi đều hoạt động ở phía đông ngoại thành, hôm nay thời điểm ra ngoài bọn họ cũng không nói đi nơi khác, nhưng tôi hỏi nhiều người từ ngoại thành phía đông trở về, đều nói không nhìn thấy bọn họ.”



Không nhìn thấy bọn họ… cánh môi Cố Diễm mân chặt lại, “Tôi biết rồi, cậu ở nhà đợi tin tức, tôi ra ngoài an bày người, có chuyện gì cậu nói với người đó, người đó sẽ liên hệ tôi.”



“Được, tôi biết rồi.” Đổng Dương Hiền lập tức gật đầu, Cố Diễm bước nhanh ra ngoài.



Cố Diễm không dừng lại nhiều, y trực tiếp đến Cố gia, có chút ít mạng lưới tình báo của Cố gia mới có tác dụng.



Đến Cố gia, hơn hai mươi phút sau, Cố Diễm mang mấy người trực tiếp lái xe đi hướng ngoại thành.


Bên trong Trình Viễn đã sớm chạy ra đón, bọn họ ở trong đó cũng nghe được âm thanh bên ngoài, Dương Sóc nói Cố Diễm nhất định sẽ tìm đến, lúc này mới để Đổng Dương Thanh chỉ bị thương nhẹ đi ra ngoài tiếp ứng, Cố Diễm quả nhiên đến rồi.



Hốc cây lộn xộn, Cố Diễm đối với dơ dáy bẩn thỉu chung quanh đều không để vào mắt, đèn pin bên trong chiếu sáng, ngọn đèn không tính là yếu ớt, y liếc mắt một cái liền trong thấy Dương Sóc nửa nằm ở trong cùng, bộ dáng rất chật vật.



Y phục trên người Dương Sóc đều có chút tả tơi, hiển nhiên là bị móng vuốt động vật xé rách.



Trên mặt hắn cũng có một dấu vết rõ ràng, cũng là do móng vuốt động vật.



Màu mắt Cố Diễm rất trầm rất trầm, tiếp theo đó, tốc độ y chậm lại, từng bước một, vững như bàn đá đi về phía người ở tận cùng bên trong kia.



Người kia đang khép hờ mắt khi Cố Diễm đến bên cạnh liền mở mắt ra, bình tĩnh nhìn về phía y, thật sâu, chậm rãi giơ lên khóe miệng.



Trong phút chốc vành mắt Cố Diễm đỏ hồng, y thở sâu hít vào một hơi mới đè xuống tâm tình bạo ngược, nơi này không lớn, dù y đi chậm nữa, cũng vẫn đến trước mặt Dương Sóc, đừng nói chi là những người khác đều nhường đường cho bọn họ.



Trừ Trương Quân không thể cử động cùng Liễu Phi Dương ở cạnh cậu ta, những người khác đều đi ra ngoài.



Cố Diễm ngồi xổm xuống, bản tay có chút run rẩy, vậy nên không chạm vào Dương Sóc.



Y không biết, nếu bởi bản thân không ở cạnh đối phương, nhận được tin tức là vĩnh viễn mất đi người này, như vậy đến lúc đó y có phát điên hay không. Hiện tại, y đã muốn điên rồi!



Có trời mới biết buổi tối khi trở về không nhìn thấy Dương Sóc trong lòng y có bao nhiêu sợ hãi.



Có trời mới biết thời điểm y ở bên ngoài nhìn thấy nhiều dấu vết chiến đấu kia chính mình phải rất khắc chế mới có thể khiến thân thể không run rẩy, Dương Sóc, Dương Sóc, chan chứa trong mắt đều là người này, y, thiếu chút nữa đã mất đi hắn rồi!



“Diễm…” Tiếng Dương Sóc khàn khàn, âm thanh ân hận, “Khiến em lo lắng, xin lỗi.”



Cố Diễm lần nữa thở sâu hít vào một hơn, miễn cưỡng đè xuống tức giận muốn mắng ra miệng. Y muốn mắng Dương Sóc, mắng đối phương khiến chính mình rơi vào tình cảnh nguy hiểm, nhưng càng muốn mắng bản thân y hơn, đều do y sai…



Nhìn vẻ mặt Cố Diễm khác thường, Dương Sóc chống người đứng lên, “Diễm…”



“Đừng nhúc nhích.” Âm thanh Cố Diễm vô cùng khàn, nhưng giọng nói mang theo ra lệnh.