Trái Tim Của Quỷ

Chương 21 :

Ngày đăng: 06:45 19/04/20


HOWL RƠI VÀO IM LẶNG.



Rất im lặng.



Cơn mưa dữ dội trút xuống, kèm theo tiếng sấm rền. Cậu ngồi yên, dõi theo cơn giông qua cánh cửa sổ phòng làm việc. Howl hiếm khi bắt mình im lặng được. Nhưng mỗi khi như thế, nghĩa là có chuyện chẳng mấy tốt đẹp sắp xảy ra.



James bước vào phòng. Howl biết điều đó, nhưng cậu không quay lại. Cậu vẫn nhìn chằm chằm vào cơn giông như đang phân tích xem nó sẽ mưa bao nhiêu lượng và gió giật to cỡ nào.



“Tôi tưởng ngài sẽ không ăn tối ở lâu đài?”



Howl chẳng quay đầu lại. Cậu chống cằm lên nắm tay trái.



“Tưởng. Bây giờ cái gì người ta cũng tưởng.”



James nhăn trán. “Có vấn đề gì sao, thưa ngài?”



“Không.”



James có thể cảm nhận rõ sự giận dữ của Mẹ thiên nhiên lẫn của Howl. Cậu cứ ngồi yên như thế, chẳng nói gì cả. Y đâm ra bối rối.



“Vậy là ngài sẽ không đến bữa tiệc ở lâu đài Xương?”



Howl buông tay xuống. “Bữa tiệc nào?”



James thở dài một tiếng. Ông ta bước đến gần bàn làm việc, lục tìm trong đống thư từ chưa được mở ra của Howl.



“Của ngài Erik. Có thư mời ở ngay đây, ngài chưa đọc sao?”



Howl ngả đầu xuống ghế. Cậu lấy tay phải xoa trán, rồi gãi đầu. Trong vòng mấy tiếng vừa rồi, chẳng có cái gì khác trong đầu cậu ngoài vườn táo. Vườn táo và những nấm mồ. Vườn táo và con rắn độc. Vườn táo và tội lỗi. Vấn đề là ai trong vai con rắn độc, và ai trong vai người sa ngã.



Nếu như con rắn độc là Angeline thì mọi chuyện đã quá rõ ràng.



“Tôi sẽ đi.” Howl nói trong khi đầu óc vẫn đang để đi nơi khác. “Tôi phải ra khỏi cái lâu đài này hoặc tôi sẽ phát bệnh. Tôi muốn gặp Iolite nữa. Chuẩn bị mọi thứ đi.”



James gật đầu nghiêm nghị rồi ra khỏi phòng. 



Howl ghé mắt sát ô cửa sổ. Những cơn gió và mưa đang hoành hành ở miền đất này sẽ sớm rời đi. Chúng sẽ rời đi và rồi sẽ chẳng còn gì che giấu những nấm mồ. Bảy cây táo. Bảy nấm mồ. Bảy cô gái vô tội.
Howl kêu một tiếng ngán ngẩm. Cậu chẳng có tâm trạng cho những thứ đó vào lúc này. Cậu quay người đi tìm Iolite, với hi vọng mỏng manh là cô ta xuất hiện ở buổi tiệc.



Người đông. Ồn ào. Hầu hết các cô gái đều đeo mặt nạ, điều mà Howl chẳng biết tại sao. Mùi nước hoa nồng nặc, khi giống hoa hồng, khi lại giống mùi diên vĩ và gỗ. Quyện vào mùi sáp thơm của nến và mùi thức ăn bốc lên làm Howl chóng mặt. Cậu chưa uống hết một ly rượu nhưng đã thấy choáng váng, thoạt nghĩ đến đây thật sai lầm. 



Lẽ ra cậu nên ở nhà.



Và chờ cô ta về. 



Dù cô ta đang ở đâu đi nữa.



Iolite xuất hiện thật. Lần này, cô ta đang hút thuốc. Cô ta đứng tựa vào một cây cột và châm lửa điếu thuốc bằng một ngọn nến. 



Howl lại gần Iolite, nụ cười có vẻ căng thẳng:



“Cô đang đợi ai à?”



“Có thể là cậu lắm.” Cô ta nhả một luồng khói xám nhạt và không trung. Howl đưa tay quạt quạt rồi ho vài tiếng.



“Tôi tưởng cô không đến.”



“Tôi đổi ý.” Iolite nói sau một hồi im lặng. “Tôi nghĩ cậu muốn nói chuyện.”



“Tại sao cô nghĩ thế?”



Iolite cười, dựa đầu vào cây cột rồi rít một hơi thuốc. “Vậy cậu không muốn nói chuyện sao?”



Howl nhoẻn cười. Cậu vẫn không rõ khả năng của Iolite là gì nhưng rất có thể là khả năng về ngoại cảm. Cô ả thong thả đưa mắt về phía đám đông, rồi nhả một luồng khói. Cô ta đã muốn nói gì đó, nhưng sau đấy lại thôi.



“Được rồi.” Howl nói. “Chúng ta nên tới chỗ nào đó kín người hơn.”



Iolite đứng thẳng người dậy, ghé sát Howl và thổi một luồng khói vào mặt cậu. “Những chỗ kín đáo không chỉ dành cho công chuyện đâu. Chúng ta có thể làm nhiều thứ hơn thế kia.”



“Nếu đó là cách mọi chuyện phải diễn ra.” Howl đấm nhẹ vào cằm cô ta. 



Iolite ngửa đầu lên cười. Cô ả quay lưng và bỏ đi.