Trái Tim Của Quỷ
Chương 22 :
Ngày đăng: 06:45 19/04/20
ĐÂY LÀ ĐIẾU THUỐC THỨ HAI của Iolite.
Howl ngồi nhìn cô ta rít hết hơi này đến hơi khác, nhả những luồng khói vào không trung rồi rót rượu. Cậu lắc đầu, đẩy ly rượu đi. Rồi băn khoăn đó có phải là điếu thuốc thông thường hay là một loại ma phiện nào đấy. Ở vùng Bóng tối đầy rẫy những thứ cây cỏ như thế. Và cậu không muốn tiếp chuyện với một kẻ đang say ngấc vì thuốc.
Nhưng, ngược lại, cô ta có vẻ tỉnh táo.
“Có vấn đề gì với cô và những cuộc họp thế?” Howl rót cho mình một ly nước trắng. “Say quá không lê thân đến được à?”
“Họ vẫn gửi giấy tờ và mọi thứ linh tinh đến cho tôi thôi. Chẳng ai có thể khiến tôi đến đâu.” Iolite nhoẻn cười, nghe như thể từ trước đến giờ cô ta vẫn như thế.
“Không ai cảnh cáo hay,” Cậu nhún vai. “Rao giảng luật lệ với cô à? Họ cứ thể để yên sao?”
Iolite ngửa cổ lên, thổi một hơi khói xám. “Lúc nào chẳng thế. Tôi vẫn làm mọi chuyện ngon lành thôi, lũ ngốc ấy không dám đặt một tay lên tôi đâu.”
Howl bật cười. Cậu biết Iolite là loại phụ nữ tự lập và tự tin nữa, cô ta không kiêu ngạo nhưng lại kiêu hãnh. Nhưng đến mức bỏ hầu hết các buổi họp hội đồng mà vẫn bình an vô sự thì chẳng phải chuyện bình thường.
“Cô đã làm gì để họ để cô yên thế?”
“Tôi ngủ với họ đấy.” Ả trả lời, thở dài sườn sượt. “Chúng ta thôi nói về chuyện này được không?”
Howl đặt cốc nước xuống, nhưng cậu vẫn khát. Cậu cần một thứ gì đó mạnh hơn như cà phê mới có thể giữ mình tỉnh táo nổi. Trong Howl nhen lên chút nghi ngờ, nhưng Iolite có vẻ không phải là loại nhiều chuyện. Cô ta có thể giữ bí mật này, có thể không. Và cậu cần cô ta giúp đỡ nữa.
Howl cân đo đong đếm khả năng cô ta sẽ làm lộ chuyện. Năm mươi năm mươi. Ở vùng Bóng tối, chừng ấy là quá đủ để tin tưởng người khác.
“Tôi đã nói chuyện với Dommik Barbatos về cha tôi. Và ông ta đã tìm ra được vài thứ khá thú vị.”
Iolite gạt đầu thuốc cháy vào gạt tàn. “Nói đi.”
“Moldark là một Cambion bất tử, cô biết điều đó chứ? Tôi thì không.”
“Có gì lạ đâu? Ông ta ba hoa về điều đó suốt.” Iolite nói. “Chẳng ai không biết cả. Nhưng điều đó chỉ làm cái chết của ông ta tệ hơn thôi.”
“Lạ nhỉ.” Cậu nói. “Không ai đề cập với tôi điều đó cả.”
“Họ có nhiều lý do. Ngay từ đầu họ đã nghĩ cậu không thể làm việc này một mình, đó cũng là một thách thức. Một cách kiểm tra.”
Cậu chạy tìm cô ta.
Cô ta có đôi mắt màu xanh.
Cô ta có nước da trắng và mái tóc bạch kim.
Xác xuất gặp hai người giống nhau đến thế là bao nhiêu? Cậu nghi ngờ vì không hiểu sao cô ta xuất hiện ở đây được. Howl hy vọng mình nhầm.
Cậu túm một người hầu lại và hỏi. Anh ta bối rối chỉ về lối rẽ bên trái của hành lang. Cậu nhanh chóng chạy theo. Trong không trung nồng nặc mùi rượu và sáp nến. Hành lang rất rộng, được lát đá láng bóng. Hai bên là những bức tường, các cây cột đúc hình vòm một cách cầu kỳ và những trụ nến sáng rực. Những cánh cửa phòng thưa thớt đặt đối diện nhau. Đó là những căn phòng chờ, giống căn phòng mà khi nãy Howl và Iolite vào. Tiếng người nói chuyện, cười đùa vang lên sau vài cánh cửa.
Howl nhìn trước nhìn sau, nhưng chẳng thấy cô ta đâu nữa cả.
Cậu đứng tần ngần giữa đoạn hành lang. Cậu cảm thấy chóng mặt kinh khủng, như thể có ai vừa chuốc thuốc cho cậu và chút nữa thôi cậu sẽ bất tỉnh trên sàn nhà.
Cậu đi tới lui đoạn hành lang. Cô ta đã biến mất như một bóng ma vậy.
Howl nhắm mặt lại, mồ hôi túa ra trên trán cậu. Những thớ cơ trên người cậu giãn căng ra, một cơn đau đầu ập đến từ trán sau đổ bổ sang sau gáy. Giống như có một tên sát nhân đang chặt đầu cậu bằng một lưỡi rìu vậy.
Cánh cửa thứ nhất.
Cánh cửa thứ hai.
Cánh cửa thứ ba.
Cánh cửa thứ tư…
Howl mở mắt. Những giọt mồ hôi lăn dọc xuống sống mũi, trán và trên môi cậu mằn mặn. Cậu bước lùi, rồi đứng trước cánh cửa thứ tư.
Nó không khóa.
Howl cứ thế mở cửa,
và bước vào.