Trái Tim Của Quỷ

Chương 38 :

Ngày đăng: 06:46 19/04/20


MÙA ĐÔNG ĐANG ĐẾN, nó đến bằng những buổi sáng mờ mịt sương khói và hơi ẩm giá lạnh. Các cơn gió lạnh hung tàn của phía Bắc nổi lên. Ner Rill nước chảy lặng như một dòng suối, in xuống đó hình phản chiếu những áng mâu trời bạc nhẹ như lụa, những bụi bờ khô khốc lá và các đàn chim di cư. Thường thì, trong suốt mùa khô và đầu đông, Angeline phải đi kiếm củi để đốt trong mùa đông. Nhưng bây giờ thì không cần thiết nữa.



Cô đã không ra tưới nước cho cây táo nhiều ngày nay. Nó bạc màu đi, thẫn thờ và buồn chán. Cả cô và Howl đều chẳng tìm ra điều gì đáng chú ý cả. Cậu ta vẫn đi mất hút, có khi đến vài ngày. Dưới thành cửa sổ hình vòm của thưa viện, Angeline ôm một cuốn sách trong lòng mình và chăm chú đọc. Cách duy nhất để có cảm giác rằng mình không ở đây, cô đưa tâm trí mình vào những dòng chữ. Chúng cuốn cô đi thật xa, xa khỏi lâu đài Quỷ, xa khỏi nỗi sợ hãi khi nhận ra rốt cuộc mùa đông sắp đến.



Angeline hay ngủ gật ở thư viện. Có thể cô chẳng ngủ nổi một khi đã nằm lên giường, trằn trọc suốt đêm, nhưng giữa sự im lặng vắng vẻ và mùi sách giấy cũ phảng phất, cơn buồn ngủ đến với cô dễ dàng. Cô tựa đầu mình vào cửa sổ, cảm thấy một chỗ dựa vững chãi và an toàn bên vai.



Nhưng cô chẳng thể ngủ dễ dàng đến thế.



Một chiếc ly sứ trên bàn rơi xuống và vỡ toang. Angeline sực tỉnh, giật bắn mình. Âm thanh đó đánh thức cô bằng một cái đập đau điếng. Ban đầu cô nghĩ mình nghe nhầm, khi nửa tỉnh nửa mơ người ta thường tưởng tượng ra những âm thanh, hình ảnh không có thật. Cô cũng ngỡ là thế, cho đến khi tiếng động thứ hai vang lên.



“Angie...”



Tiếng thì thào vọng lại trong không trung. Angeline gấp lại cuốn sách, trái tim cô bị bóp thắt vì hồi hộp. Cô nhìn quanh những giá sách nhưng chẳng nhìn thấy gì cả.



Tiếng cười của trẻ con vang lên mơ hồ tựa như sương. Cô không thể xác định được hướng nó phát ra, như thể làn sương ấy bao trùm khắp bốn phía không gian. Thứ giọng tai quái ấy.



Cô rảo bước quanh những giá sách, rồi sau đó đi đến đoạn hành lang giữa thư viện. Một chiếc cốc màu đỏ vỡ tan tành từng mảnh trên sàn nhà, ở chiếc bàn gần lối ra vào nhất. Angeline không còn lạ lẫm gì với những trò đùa như thế này. Vào những ngày tháng đầu tiên cô ở lâu đài Quỷ khi còn là đứa trẻ, cô đã tái mét và sợ run khi gặp những tình huống như thế lúc ở một mình.



Đặc biệt, vào những đêm mưa, chúng xuất hiện nhiều hơn, lang thang khắp nơi để hù dọa.



Vì một lý do nào đấy, lâu đài Quỷ không cho phép nhiều người rời đi – cả người sống và người chết. Những âm thanh, những cái bóng, giọng cười – màn hù dọa kinh điển. Chúng hiếm khi vì một lý do cụ thể nào đó, chúng chỉ rảnh rỗi và buồn chán, và có khiếu đùa cợt.



Cô định quay lại đọc sách tiếp, thì nghe thấy tiếng bước chân chạy qua hành lang ngoài thư viện. Một tiếng nài xin não nùng vang lên gọi tên cô, không thể nói là không khiến Angeline có chút sợ hãi lúc này. Khó mà đuổi những hồn ma đi được.



“Ngươi muốn gì?” Angeline hỏi thật lớn, cô đi gần đến cửa ra vào.



Một quãng im lặng ngắn ngủi, và âm thanh méo mó dị thường như vang lên từ chốn không thuộc về thực tại làm sống lưng cô lạnh toát:



“Đến đây...”
Ban đầu cô thoáng giật mình. Những tấm vải trắng trải kín phòng mà lúc sau cô mới nhận ra chúng để che phủ đồ đạc khỏi bụi. Khác với phòng ở tháp Tây, phòng này chi có hai ô cửa sổ đối diện nhau, phủ rèm tím. Cô chần chừ một lát trước khi đi vào trong, cảm thấy sau gáy ngứa ngáy và lạnh toát.



Angeline đi đến bên hai cánh cửa sổ trước để kéo rèm ra. Ánh sáng nhuộm căn phòng màu vàng ố. Đi đến đâu cũng thấy bụi và mạng nhện, vón lại với nhau và dày từng lớp. Cô không còn thấy cái bóng ở đâu nữa, nên đoán rằng đây chính là nơi mình cần đến. Angeline bèn kéo hết những tấm vải trắng xuống, lục tung đồ đạc bên dưới chúng nhưng bằng một cách cẩn thận.



Có một tủ quần áo gỗ đầy trang phục nữ: các bộ váy, khăn choàng, giày, găng tay, mũ... Bên cạnh còn có một bàn trang điểm bẵng gỗ, bụi dày đến mức Angeline không muốn đụng vào. Nhưng cô phải tìm, cô phải tìm cho ra thứ cần tìm, dù cô vẫn chưa biết đó là gì. Có lẽ là một lá thư, một mẩu giấy, một đồ vật, hay bất cứ cái gì. Trong những ngăn kéo bàn trang điểm, cô chỉ tìm thấy những xấp giấy - những bản nhạc soạn tay. Angeline ngẩn người.



Đây hẳn là đồ đạc của Myris để lại. Và đây là những bản nhạc bà đã soạn. Chúng không dài, thường chỉ có một đoạn ngắn, đôi chỗ trong tờ giấy bị gạch chồng chéo lên nhau. Nét chữ của bà y hệt với trong cuốn sách Bóng tối, nên cô không còn nghi ngờ gì nữa.



Khi những ngón tay của Angeline lần trên các trang giấy mà viền đã tơi tả, cô cảm thấy hơi thở của một cuộc đời khác phả đến. Ngắn ngủi, tội lỗi, đáng thương, những thứ cũng gần gũi với cô. Myris đã từng sống ở đây. Và lòng dạ cô bồn chồn lẫn lo sợ khi nhớ đến việc bà cũng đã chết ở đây.



Chính xác, là chỗ nào của căn phòng nhỉ?



Cô cố né tránh các câu hỏi của chính mình, vì nó chỉ làm cô thêm sợ hãi. Angeline đặt lại các bản nhạc soạn tay vào ngăn kéo. Trong phòng có rất nhiều đồ đạc, nhưng cô cảm thấy đó là hơi ít so với một người từng là vợ của Moldark, Quỷ Vương. Hoặc người ta đã mang vứt hết đi rồi.



Trong góc phòng, Angeline tìm thấy một chiếc nôi cũ bằng gỗ đỏ. Những chấn song giăng mắc mạng nhện nhưng nước sơn vẫn còn nguyên. Cô chạm vào thành nôi, dường như kích cỡ của nó hơi lớn cho một đứa trẻ sơ sinh. Bên trong nôi vẫn còn để nguyên một tấm đệm trắng không có ga, và hai cái gối xếp cạnh nhau. Bụi phủ kín nguyên lớp vải và nhuộm màu trắng thành màu nâu ngà bẩn thỉu. Cô tự hỏi liệu đây có phải là cái nôi của Abigail.



Sự xuất hiện của chiếc nôi cũ gợi lên điều gì đó trong Angeline. Lòng cô dịu xuống như thể trước đó trong cô chỉ có những cơn sóng dữ dội, bây giờ lại là mặt hồ yên ả. Angeline băn khoăn không biết cô có tìm được thứ gì đó ở cái nôi không. Cô kéo hai cái gối lên rồi sau đó là tấm đệm trắng. Dưới những thanh gỗ đóng song song với nhau, cô chợt trông thấy một vật vuông vuông, nhỏ nhắn đặt ở dưới.



Một cuốn sổ da.



Tim Angeline đập mạnh, cô cầm lấy cuốn sổ lên. Cô bắt gặp những dòng chữ nghiêng nghiêng bên trong cuốn sách. Nó đã ở đấy lâu đến mức viền giấy quăn lại và nham nhở vì mọt, các tờ giấy dính sát vào nhau. Một ít mực loang lổ ở vài tờ giấy đầu, lem nhem lên dòng chữ: Myris Cellia Lucifer.





Đây chính là thứ cô cần tìm.





Phần nhật ký những năm cuối của Myris trong lâu đài Quỷ.