Trái Tim Của Quỷ

Chương 37 :

Ngày đăng: 06:46 19/04/20


HOWL XÁCH ỐNG CUNG VÀ CUNG TÊN tới cạnh con ngựa lông nâu, khi Angeline vừa dắt nó ra khỏi chuồng. Bấy giờ là chiều muộn. Buổi chiều của những ngày đầu đông, không khí se lạnh, bầu trời phản chiếu màu bạc sắc nét. Từng đợt gió lùa đến, mang theo hơi thở chớm đông. Con ngựa lúc lắc bờm và dậm chân khi Howl chạm vào nó.



Cậu đeo ống cung ra sau lưng, rồi nhìn Angeline. Cô cảm thấy khó xử.



“Có chuyện gì sao?”



Howl cười, khoe hàm răng đều tắp, có một chiếc răng nanh dài hơn bình thường. “Chẳng gì cả. Chỉ là tôi băn khoăn tại sao gã chăn ngựa tôi đã thuê thì ngồi trong bếp hút tẩu và tán chuyện thì cô lại phải làm việc thay gã.”



“Đàn ngựa không thích ông ta.” Cô trả lời. “Tin tôi đi, chúng có cảm xúc đấy.”



“Hẳn rồi.”



Nhưng cô biết Howl chẳng tin, cậu ta chỉ nói cho xong chuyện.



“Cô muốn đi săn không?”



Angeline chớp mắt, ngạc nhiên nhìn cậu ta. Cô lùi lại khỏi con ngựa để Howl cầm lấy dây cương của nó.



“Cô có thể lấy một con ngựa khác. Cô không đi săn bao giờ sao? Cô ở trong rừng mà?”



Angeline đón nhận những lời ấy bằng một thái độ dè chừng, vì tách chúng ra, cô ngửi thấy mùi chế nhạo. “Tôi có câu cá... và bẫy lũ gà rừng.”



Howl chống một cầu cây cung xuống đất, kéo dây. Angeline để ý thấy một con dao săn bọc trong bao da dắt ở thắt lưng, trong áo khoác cậu. “Còn hươu nai hay thỏ thì sao?”



“Tôi bẫy được thỏ.”



“Cô không dám giết chúng à?” Cô nghe thấy cậu cười khùng khục trong họng. Angeline đỏ mặt và cáu kỉnh:



“Có thể, nhưng tôi không ngại giết người đâu.”



Howl nhìn cô cười, nhưng im lặng chẳng nói gì. Cậu đeo cung lên vai rồi xắc xắc ống tên. “Vậy thì hôm nay cô sẽ được đích thân tôi dạy cách như thế nào để săn một con thỏ, mà không cần bẫy ấy.”



Cô ngoái nhìn bầu trời, đoán chừng còn một hai tiếng nữa là trời sẽ tối hẳn. Đó là khoảng thời gian duy nhất mà có vẻ như Howl tranh thủ được trong tuần để đi săn. Lâu đài Quỷ chẳng đời nào thiếu lương thực, nhưng cậu ta vẫn thích đi săn, cô chẳng thể hiểu nổi.



Giết động vật bất lực thì có gì vui chứ?



Nhưng chẳng hiểu vì nguyên cớ gì, cô vẫn đồng ý.





Angeline cưỡi một con ngựa có lông màu cà phê đặc, loang lổ vài vệt trắng. Cả hai đi vào rừng khi một dải sương mỏng bắt đầu xuất hiện, và những đám khói trắng đang bốc lên từ nhà bếp.





Lũ ngựa băng qua lối mòn, Howl đi trước và Angeline đi sau. Nhưng rốt cuộc cả hai phải để lại hai con ngựa ở gần con suối, để có thể săn bắn dễ dàng. Angeline cẩn thận buộc những nốt dây thừng lớn vào một chạc cây, cô kéo vài lần để đảm bảo chúng không bị buột ra khi lũ ngựa bỗng giật dây. Trong lúc ấy, Howl tra mũi tên vào cây cung và ngó nghiêng xung quanh.



Đầu đông, hầu hết động vật đã hoặc đang tìm nơi trú ẩn cho chúng khi tuyết rơi. Mặc dầu vậy, Howl vẫn loáng thoáng thấy một hai con chim đất chạy lạch bạch xuyên qua một bụi cây. Khi lá rừng đã rụng gần hết, không gian trở nên quang đãng và dễ quan sát hơn. Những cành cây khô đan chằng chịt vào nhau, chia bầu trời xám thành các ô nhỏ không đồng đều. Những chiếc lá còn sót lại trên cành queo quắt, nhăn nhúm lại như nếp nhăn trên trán bà già, chúng rụng kể cả những cơn gió nhỏ nhất.



“Điều đầu tiên của việc săn bắn là...” Howl nói, vặn nhỏ giọng lại, mắt để lên những hốc cây. “Cô phải bước thật im lặng.”



Dưới chân hai người đầy những bụi cây khô, và cả một thảm lá dày mà dường như đã bết dính xuống đất. Khó khăn lắm cô mới dẫm lên chúng mà không tạo tiếng động. Ngược lại với Howl, kẻ đi săn, kẻ luôn phải bước trong yên lặng, Angeline sử dụng âm thanh của những chiếc lá để cảm nhận xem liệu có mối nguy nào xung quanh mình. Cánh rừng hầu như luôn tĩnh lặng, lũ chim ở đây chẳng ồn ào như những chốn khác. Vậy nên, Angeline có thể tách bạch ra dễ dàng âm thanh quen thuộc của khu rừng với bất kỳ âm thanh lạ nào khác.



Đó là bản năng của những con mồi.



Để chúng có thể chạy trốn và sống sót.



Howl là một thợ săn tài giỏi. Trong khi cô phải bước thật chậm, tới mức tụt lại một đoạn xa phía sau, cậu ta vẫn đi trước với bước chân của sự im lặng. Angeline chẳng có ý định quan sát tìm kiếm con mồi nào. Cô chỉ để tâm mình vào khu rừng, liệu nó có nhớ cô? Liệu nó có chào đón cô?



Một cặp sóc vờn nhau trên cành cây sồi già. Chúng làm cuống những chiếc lá khô rung động, rồi nhanh chóng chui vào một trong cái hốc cây. Ở một chạc cây cao khác, có con cú già đang nhìn hai người họ với đôi mắt to vàng khè, nó chẳng buồn nhúc nhích, cái đầu tròn di chuyển thật chậm theo chuyển động của Angeline.


Chỉ còn Angeline ở lại giữa khoảng rừng vắng. Ánh lửa hắt lên dát một nửa khuôn mặt và mái tóc cô màu vàng ấm nóng, rực rỡ. Angeline vuốt ve nhẹ nhàng đầu con nai con, nghe tiếng gầm gừ yếu ớt từ con nai mẹ. Nó bị thương rất nặng, và có vẻ như cũng đã buông xuôi.



Tiếng bước chân trên lá của Howl xa dần.



Angeline cúi xuống, xóc con nai con đã chết lên. Cơ thể nó vẫn ấm áp như còn sống. Một bên đùi nó bê bết máu, đặc quánh lại thành màu đỏ rùng rợn trong bóng tối. Con nai mở trừng trừng mắt vào không trung, mềm oặt trong tay Angeline. Cô quỳ xuống cạnh nó, trên thảm cỏ úa vàng. Con nai sừng mẹ đưa mắt nhìn theo.



Angeline đặt một lên chân con nai con, nơi nó bị thương. Và tay còn lại cô đặt lên chỗ mà cô nghĩ là tim của nó. Đây không phải lần đầu tiên Angeline làm điều này. Hơi lạnh tụ lại ở lòng bàn tay cô, kèm theo cảm giác ngứa râm ran. Bàn tay Angeline hóa trắng toát, hơi thở của cô chuyển sang đứt quãng và hổn hển như người vừa chạy đến vài dặm. Ở nơi vết thương của con nai, máu bết đặc lại, che mất những dấu hiệu đầu tiên cho thấy vết thương của nó đang lành lại. Những thớ thịt, dây thần kinh, mạch máu và gân, tất cả đều đang chuyển động, chằng nối với nhau dần thành một khối. Sau đó, một lớp da mỏng phủ lên ngoài vết thương của nó màu hồng nhạt. Khi những sợi lông đầu tiên mọc trở lại trên chỗ da hồng ướt ấy, Angeline cảm nhận được nhịp tim của con nai.



Một nhịp.



Ngắt quãng. Im lặng.



Hai nhịp.



Ba nhịp.



Không đồng đều.



Bốn nhịp.



Và rồi trái tim thoi thóp của nó đập nhanh dần, bơm máu tràn lên toàn cơ thể. Lượng máu dồn dập lan khắp mạch máu của nó, bù đắp cho số máu đã ngấm xuống cỏ và đất. Hai mắt con nai bắt đầu chớp và di chuyển. Nó cử động rồi đứng dậy, vẫn không vững, lảo đảo như người say.



Angeline nhấc tay mình ra. Con nai kêu lên những tiếng đầu tiên sau khi nó chết. Đáp lại là mẹ nó – con nai sừng tấm già thương chấn đầy mình. Angeline vịn vào hòn đá. Con nai nhỏ chạy đi sau khi nó rúc vào mẹ mình một lúc, thẳng vào rừng.



Cô ngồi đấy, chờ đợi nai mẹ chết.



Nhưng cô không thể làm gì cả. Howl sẽ phát điên lên. Cô biết con nai sừng này sẽ chẳng oán trách gì, nó đã lựa chọn. Nó đã lựa chọn để con cái của nó được sống.



Gry nói đúng.



Bản năng của một người mẹ là bảo vệ con mình.





Khi Howl trở lại với đoàn người ngựa, con nai sừng tấm đã chết. Khói vẫn bốc lên từ xác con chó Ahuizolt dù nó đã ngừng cháy. Cơ thể nó đen quắt lại thành một đống. Angeline ngồi yên ở tảng đá, mặt xanh xao. Tiếng người ngựa làm khu rừng náo loạn. Người ta lôi dây thừng ra, quấn quanh con nai chết để kéo nó về.



Howl lại gần cô. “Con nai kia đâu?” Cậu hỏi.



“Tôi không biết.” Angeline vịn vào tảng đá, đứng dậy. Trông cô bơ phờ và mệt mỏi.



“Cô đùa sao? Cô ở đây suốt mà?”



“Nó đứng dậy và chạy mất rồi.”



Howl ngẩn người.



Angeline rảo bước đi, chẳng nói thêm gì. Sau đó, Howl đi theo và kéo tay cô lại:



“Nó đã chết rồi. Cô đã vứt nó à?”



Angeline giật tay áo mình ra, đôi mắt cô trở về với đôi mắt có cái thần thái như lần đầu tiên Howl gặp, bất cần, lầm lỳ, xa cách:



“Anh đã có con vật này rồi mà.” Cô ghé sát Howl. “Đừng tham lam nữa.”



Howl trừng mắt ngạc nhiên, nhưng đáp lại chỉ có sự dửng dưng của cô gái. Cô quay mình, lần này, là bỏ đi thật. Cô leo lên ngựa và quay trở về lâu đài.