Trái Tim Của Quỷ

Chương 41 :

Ngày đăng: 06:46 19/04/20


MÙI CỎ VÀ ĐẤT XỘC LÊN KHI CẢ HAI VỪA BƯỚC QUA cánh cổng màu xanh huyễn hoặc đặt giữa lòng thành phố Dark Era. Angeline lảo đảo chóng mặt, nếu không bám vào tay Howl có thể cô đã ngã xuống và nôn ọe. Nhưng cô cố kiếm cơn buồn nôn lại dù nét mặt vẫn xanh lét.



“Đó là chuyện bình thường với người lần đầu tiên đi qua cổng dịch chuyển.” Howl nói, cậu cắn môi để không phá lên cười vì nhận được từ Angeline một cái cau mày. “Mỗi thành phố đều được xây dựng vài cái, và rất nhiều được xây dựng rải rác khắp nơi để thuận tiện đi lại. Một cánh cổng dịch chuyển có thể dẫn một người đi bất cứ địa điểm nào, miễn nơi ấy cũng có cổng.”



“Tôi không thích nó.” Khó khăn lắm cô mới nói được. Khi nhận ra mình đang vịn lấy khuỷu tay Howl, cô giật tay mình lại và lùi ra xa khỏi cậu.



Howl cười. “Đừng giữ khoảng cách như thế, bây giờ không có xe ngựa gì đâu. Nếu không bám vào tôi cô sẽ phải đi bộ đấy.”



Angeline bối rối nhìn Howl như chẳng hiểu cậu vừa nói gì. Nhưng Howl chỉ khẽ cười. Nơi họ đang đứng là giữa một thị trấn nhỏ mà dường như cả hai đã trở thành điểm nhìn khi vừa xuất hiện trước cánh cổng dịch chuyển. Nguyên do có lẽ là vì trang phục và vẻ ngoài của họ không giống những người ở thị trấn này. Họ nhìn theo cả hai với đôi mắt hiếu kỳ.



“Chúng ta đi đâu tiếp?” Angeline hỏi rồi ho một tràng. “Đây là đâu vậy?”



“Vryss Woodland.” Howl nói, nheo mắt nhìn quanh. “Nhà Vassago sống không xa đây đâu. Chúng ta nên đi thôi.”



Howl chìa tay ra trước Angeline. Cô vẫn không hiểu cậu định làm gì nên chỉ do dự nhìn nó. Thấy Angeline không có vẻ sẽ nắm lấy, Howl túm luôn lấy tay cô và kéo cô lại gần. “Cô nhiều chuyện thật.”



Angeline chưa kịp nói gì, thì đột nhiên cô cảm thấy như lồng ngực mình bị đá đè và rút sạch không khí. Sau đó là cảm giác chóng mặt cực độ như cô bị nhấc bổng lên không trung và xoay vòng vòng. Thứ duy nhất Angeline cảm thấy có thể bám vào được là một vòng tay. Cô ôm chặt nó như thể mình đang chết đuối và đó là khúc gỗ cuối cùng giữa dòng nước chảy xiết.



Nhưng cảm giác đó không kéo dài, vì ngay sau đấy, cả hai đã hạ xuống một vùng đất khác hẳn, giữa sỏi và đá, và những thân cây bụi mọc ngang đầu gối. Angeline cảm thấy như có sao đang bay quanh đầu mình, cô run rẩy đứng yên, vì nếu cô di chuyển lúc này cơ thể cô sẽ vỡ vụn như sứ.



“Được rồi, đến nơi rồi.” Giọng của Howl vang ngay bên cạnh cô khiến Angeline giật mình. Cô từ từ rời Howl, rồi chợt nhận ra đây là lần đầu tiên cô ở gần sát anh ta như thế.



Angeline từ từ nhìn quanh, cô thấy mình đang đứng ở một con đường lát đá uốn lượn lên xuống dải đồi. Địa hình ở nơi này không giống bất cứ nơi nào mà cô từn thấy. Đất thì trơ trụi đá, có màu đỏ như gạch, chỉ mọc được cây bụi và những cây thân gỗ rậm rạp. Bầu trời trên đầu cô cũng đỏ quạnh lại. Trước mặt là một dãy núi hình cung, ôm vùng đất thành vùng lòng chảo trũng, và ở phía dưới có một tòa lâu đài. Cũng không thể gọi là lâu đài, có lẽ chỉ như một tòa nhà lớn mang dáng dấp một lâu đài, với khuôn viên, tường rào, cây và mọi thứ khác. Nhìn từ đây, mái vòm của tòa nhà ấy xanh rì cây leo dại như thể cây cối sắp nuốt trọn nó.



“Trông như trời sắp tối vậy.” Angeline nói.



“Chênh lệch thời gian mà. Từ đây tới lâu đài Quỷ cách nhau cả một đại dương đấy.”



Chợt một cỗ xe ngựa từ đằng sau họ chạy đến và đi ngang qua, hướng xuống thung lũng bên dưới. Angeline nghe thấy một giọng cười chói tai vang lên từ cỗ xe rồi bị cuốn đi ngay.



“Đi nào.” Howl nói. “Nhà Vassago ở đó. Hôm nay có vẻ sẽ là ngày đẹp trời để làm sáng tỏ mọi chuyện đấy.”





*





TÒA LÂU ĐÀI CỦA VASSAGO LÀ MỘT TÊN QUÝ TỘC KHOA TRƯƠNG. Nhìn từ xa thì những tưởng dòng tộc này chẳng mấy chăm chút đến nơi mình ở, nhưng thật ra là ngược lại. Cánh cổng bằng đá trông vẫn như mới, dù những cạnh đá mòn vẹt cho thấy nó đã được xây khá lâu rồi. Hàng rào làm từ gạch và gỗ, trải dài từ ngoài cổng đến tận trong cửa lâu đài một con đường đá trắng lấp lánh phản chiếu ánh sáng. Bãi cỏ xanh được cắt tỉa cẩn thận, những rặng hoa và cây đều tăm tắp. Hai bên cánh cổng có hai con mèo bằng đá phải cao bằng người, Angeline có cảm giác như chúng đang nhìn theo mình khi cô và Howl bước vào.
“Tôi cứ nghĩ ông sẽ vòng vo trước khi nói thẳng sự thật cơ.” Howl nói rồi lẩm bẩm với mình. “Đi tong màn hỏi cung mà tôi diễn tập mãi trong đầu.”



“Ông ta đã hỏi ông về điều gì?” Angeline hỏi.



Fergus không trả lời ngay. Ông ta bước tới gần một chiếc tủ kính khác đặt bên cạnh, kéo mạnh cánh cửa kính và lấy ra một chiếc hộp bằng gỗ. Ngắm nghía nó một lúc, Angeline thấy ông ta mang cái hộp lại và đặt lên bàn.



“Nhiều gia tộc có truyền thống đến gặp gỡ một nhà tiên tri vào những sự kiện mở đầu.” Fergus nói. “Như trước khi kết hôn, hoặc có con, chẳng vì lý do gì đặc biệt cả, họ muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra và tốt hay xấu. Tôi đã gặp nhiều thành viên của gia tộc ngài, nhưng trường hợp của cha ngài, là đặc biệt nhất tôi từng gặp.”



“Có chuyện gì xảy ra sao?” Cậu hỏi lạnh nhạt.



Fergus đặt cái hộp gỗ lên bàn. “Ngài ấy đến đây vì những điềm báo trong giấc mơ. Ngài ấy nói không ít lần đã mơ về cái chết trước khi ngài được sinh ra. Cái chết đi cùng với khởi đầu của sự sống không phải là sự kết hợp tốt đẹp gì, nên ngài ấy đã tìm đến tôi.”



“Ông đã xem trước tương lai cho Moldark?”



Fergus nhoẻn cười, ngón tay của ông ta lần trên khóa của chiếc hộp. Một tiếng cạch nhỏ vang lên khi nắp hộp mở. Ông ta lấy ra bên trong một chiếc khăn nhung màu đen, trải ra bàn, và sau đó nhấc ra một bộ bài.



“Đẹp đấy.”



“Cảm ơn.” Ông ta nói bằng giọng đầy tự hào. “Tôi đã xem tương lai cho ngài Moldark, bằng chính bộ bài lộng lẫy này.”



Angeline tò mò nhìn bộ bài tarot, nhưng Fergus đã xoay lưng bài về phía họ và vì thế cô không thể thấy nội dung các lá bài.



“Tôi tưởng chỉ bọn phù thủy mới phải sử dụng bài?” Howl ngước nhìn cái tủ kính.



“Nó giúp những hình ảnh trong đầu tôi cụ thể hơn.” Fergus nói, nhưng ông ta không xáo bài, mà dường như đang lật tìm một lá bài nào đó. “Moldark đến đây với yêu cầu tôi phải làm rõ những điềm báo trong mơ của ông ta. Và tôi đã làm. Tôi đã cho ông ta biết ông ta sắp gặp phải chuyện gì.”



Fergus rút ra một lá bài, ông ta lật ngửa nó để cả hai có thể trông thấy. Bên trong lá bài, Angeline trông thấy một bộ xương trắng được vẽ tay, và nó mặc một chiếc áo choàng màu đỏ như máu. Bộ xương đứng giữa một cánh đồng như con bù nhìn, cầm một lưỡi hái dài sắc lẻm. Cô gần như có thể cảm thấy nó đang gầm gừ với mình.



Và ở bên cánh tay phải của bộ xương, trông như một cành cây khô đã chết, mọc một quả táo đỏ tươi, căng mịn dưới nét vẽ ma mị của bộ bài.



Angeline rùng mình.



“Death.” Howl nói. Cô cảm thấy cậu cũng đang rùng mình.



“Tôi đã nói với ngài ấy điều ngài ấy đề nghị được biết.” Fergus nói bằng giọng chậm rãi. “Ngài ấy không thể sống bất tử như lẽ ra ngài ấy có thể. Trong vòng hai mươi hai năm nữa, đứa con đầu lòng của ngài ấy sẽ bước lên kế vị. Vì ngài ấy sẽ chết.”