Trái Tim Của Quỷ

Chương 49 :

Ngày đăng: 06:46 19/04/20


MỘT BẦU KHÔNG KHÍ ẢM ĐẠM BAO TRÙM khắp lâu đài Quỷ, u ám hơn thường ngày. Ở đâu đấy quanh đây có những lời đồn. Nửa thật, nửa không, về sự thật rằng Gry đã chết và Myris còn một đứa con gái nữa.



Và lần thứ hai trong năm, tất cả mọi người đều phải chuẩn bị thêm một đám tang.



Chẳng ai coi điều đó là bình thường cả.



Trong lúc những người hầu và những kẻ làm ở nhà tang lễ chở hai cỗ quan tài từ thành phố San Damones qua Ner Rill để đến bờ bên này, nơi lâu đài Quỷ đang chìm đắm trong sự tang tóc và u khuất, Angeline vẫn nhốt mình trong phòng và Howl cũng thế. Cậu ngắm nghía chiếc vòng cổ của mình, với cuốn nhật ký của Myris đặt trên bàn.



Dẫu không có nhiều thời gian, và mất rất nhiều sức lực, Angeline đã kể cho cậu tất cả. Cô kể vì cậu xứng đáng được biết mọi thứ, vì cái chết của hai đứa em gái, của mẹ Myris, của tất cả những ai không đáng phải chết. Thành thực, cậu thấy ghê sợ nhiều hơn là ngạc nhiên. Khi xoay mặt chiếc dây chuyền trong tay, cậu tự hỏi mình có giống hay không giống Moldark. Nếu có thì sao, và nếu không thì sao. Ông là là một trong những “người vĩ đại” của dòng tộc, của lục địa Bóng tối. Nếu cậu không phải một người như thế, cậu là gì?



Cùng một lúc, Howl vừa muốn mà vừa không muốn trở thành Moldark. Nếu muốn trở thành một kẻ được tôn sùng và ngưỡng mộ, cậu phải là ông ta. Nhưng cậu lại cảm thấy bứt rứt và tức giận một cách khó hiểu khi ai đó nói cậu giống Moldark.



Rốt cuộc, sau bao nhiêu năm, cậu vẫn vô vọng, ngập mình trong hiện tại và vẫn không hiểu mình đang hướng đến điều gì.



Điều người ta đã sắp đặt,



điều cậu phải làm,



hay,



điều cậu lựa chọn?





Câu trả lời vẫn là một bí ẩn.





James cắt ngang dòng suy nghĩ của Howl bằng tiếng gõ cửa rành mạch. Ông ta chỉ gõ để thông báo sự xuất hiện của mình vì cánh cửa đã mở sẵn. Howl cười mỉm, thách thức nhìn James. Trái lại vẻ điềm tĩnh tự chủ như mọi ngày, ông ta có vẻ bối rối và hoang mang.



“Tôi đến để thông báo rằng những tấm thiệp đã viết xong và chỉ chờ để gửi đi.”



Howl gật đầu.



James vẫn đứng đó, bối rối, không biết nói gì nhưng cũng không bỏ đi.



“Thưa ngài...” Cuối cùng, ông ta mở lời. “Tôi không biết cô ta đã nói gì, nhưng...”



“Ồ, không sao? Để tôi nói cho ông biết vậy. Mọi thứ.” Cậu nhấn giọng. “Tất tần tật mọi thứ, James ạ.”


“Tại sao tất cả mọi người đều nói thế?” Angeline không nhận ra mình bỗng dưng cáu kỉnh. Cô to tiếng hơn, gần như làm cho Howl giật mình. Cậu không hiểu cô đang tức giận vì cái gì. “Tôi không thể chấp nhận được, Howl, tôi đang mục rữa. Tại sao họ không nói, đây là vùng Bóng tối nhưng không nhất thiết ai đó phải chết? Đây là vùng Bóng tối nhưng chúng ta vẫn có thể không phải chịu đựng?...”



“Tôi không biết...” Howl tỏ ra ngạc nhiên. Bấy giờ, Angeline không thể ngăn nổi mình bật khóc, một cách vô dụng và yếu đuối như cô vẫn thường căm ghét. Cô quay mặt đi, ôm gối và vai run lên.



“Angeline...”



Cô ngẩng nhìn Howl qua dòng nước mắt, như một con chim gãy cánh đang cầu cứu giúp đỡ. Cô tuyệt vọng. Lúc ấy, Angeline thoáng nghĩ đến cái chết như một sự giải thoát - có lẽ đó là lý do mà hầu hết những người sống ở vùng đất này không mấy sợ hãi trước cái chết.



Và cô thì đang trở thành một trong số họ.



Cô đã chết, một phần nào đấy trong mình. Nhưng cô cũng không muốn chết, cô không muốn chấp nhận, cô muốn chống đối dù mọi thứ đều tuyệt vọng. Cô không biết liệu mình còn có thể cứu rỗi được.



Howl hơi nhổm dậy, nhích sang chỗ cô. Ban đầu cậu trông lúng túng - cái vẻ mặt lạ lẫm chưa từng xuất hiện ở cậu. Cậu đặt một tay lên vai cô như cố thể hiện điều gì đó, có lẽ là sự đồng cảm hoặc cũng có thể là chút an ủi, những điều tưởng chừng như chẳng hề có.





Nhưng cậu đã mạnh dạn hơn thế.





Cậu làm điều mà chẳng ai trong số cả hai từng thoáng nghĩ đến.





Howl vén tóc cô lên, đẩy nhẹ đầu cô ngẩng lên và cúi xuống để hôn cô. Cậu chạm tay lên cổ và tóc cô,



nhẹ nhàng mà quả quyết,



bồng bột và run rẩy,



mặn và ấm.





Angeline kinh ngạc, như thể có điện truyền qua người cô, nhưng cô không phản đối. Cô cứng trơ ra như đá, nhưng đồng thời những giác quan cũng trở nên sắc bén hơn để cảm nhận.





Đây là vùng Bóng tối,



nhưng chúng ta vẫn có thể yêu.