Trái Tim Của Quỷ
Chương 52 :
Ngày đăng: 06:46 19/04/20
MỘT CƠN MƯA TUYẾT NHẸ NHÀNG PHỦ LÊN LEAF CITADELL màu trắng tinh khôi. Angeline vừa đi, vừa ngước nhìn những chạc cây đầy đụn tuyết, lại run rẩy trong hơi sương giá buổi sớm. Cô thở ra cả khói.
Mùa đông có thể là mùa đẹp nhất ở vùng Bóng tối, nếu không có những cơn bão tuyết đầy thịnh nộ từ Mẹ thiên nhiên. Bão tuyết và thời tiết khắc nghiệt là một phần khiến nhiều nơi ở vùng đất này chịu cảnh đói rét suốt cả mùa lạnh giá. Vẻ đẹp kiêu kỳ của nó cũng có thể chết người.
Những tia sáng phản chiếu vào những khối nhũ băng nhọn trên đầu Angeline và Howl như những khối pha lê. Một người đàn ông đi sau, bấy giờ Angeline mới biết tên anh ta là Marlon, đang giữ ô cho cả hai. Anh ta thuộc một trong hai tên hộ vệ hôm qua, với vóc dáng cao to và gương mặt dữ dằn. Anh ta thường chẳng nói gì, Howl ra lệnh thế nào, anh ta làm như thế, không thắc mắc.
“Khi chúng ta về đến nơi, lâu đài Quỷ cũng sẽ như thế này.” Angeline nói.
“Đi săn mùa đông thường chẳng được gì cả.” Howl chỉ chậc lưỡi.
“Anh có thể tìm được hố thỏ mà. Chúng ngủ đông nên nếu tìm được sẽ có cả ổ.”
Howl nhăn nhó. “Tôi không muốn đụng vào tuyết. Vừa ướt vừa lạnh.”
“Vậy anh có thể nhịn đói.”
Cậu bật cười.
Con đường kết thúc bằng một bến thuyền. Những chiếc bàn đá xếp hai bên đường. Bên trên là những cây nến, nằm ẩn mình trong một lớp giấy trắng mỏng, hình dáng khum khum tựa quả trứng. Nến đã được thắp, nhưng dưới sắc trắng của tuyết chung quanh, ánh sáng của chúng yếu ớt và mờ nhạt. Lòng hồ cũng phẳng lặng và khoác màu xanh băng giá, trông như một con vật đang lờ đờ chìm vào giấc ngủ. Angeline biết nó sẽ sớm đóng thành băng, giống như dòng Ner Rill, nước có thể cứng đến mức đi ở trên được.
Vào mùa đông mỗi năm, lại thêm một vấn đề cô cần lo lắng. Cô phải đảm bảo trong tòa tháp đủ củi, và lũ ngựa đủ thức ăn, nước uống. Dậy sớm mỗi ngày để băng qua một đoạn đường dài giữa gió và tuyết là chuyện không tưởng. Cái lạnh của vùng Bóng tối có thể rất khắc nghiệt.
Mùa đông năm nay thì không.
Cô sẽ không phải lo lắng về cái lạnh, mà về thứ còn tệ hơn thế.
Người ta kê những chiếc bàn khác, có mái vòm, dành cho tiệc trà gần bến hồ, dưới bóng hàng cây dương đã trắng tuyết. Một số không đi thả đèn sẽ nán lại ở đây cho một buổi tiệc trà nhỏ nhưng tốn đến vài chục người hầu để phục vụ. Một chiếc thuyền đã rời bến, Angeline phấn khích nhìn theo.
Howl ngẩng đầu và dõi theo Iolite từ xa. Cô ta mặc chiếc đầm màu đen, làm từ nhung dày và lông thú, thứ trang phục truyền thống của vùng Gaeyria, Freoy. Cô ta vẫy Howl, rồi ngồi xuống một bàn trà.
“Đi nào, Angeline.” Cậu nói. “Lối này.”
“Khoan đã.” Angeline chần chừ nhìn theo con thuyền thứ hai vừa rời bến. “Chúng ta không đi thả đèn sao?”
Howl nhìn cô, rồi nhìn ra ngoài bến tàu. Cậu nhoẻn cười. “Em muốn đi thả đèn à?”
Mắt Angeline đang dõi theo con thuyền. “Một chút. Có vẻ thú vị mà.”
“Được rồi, cứ đi đi. Tôi sẽ ở đây chờ.” Cậu đưa mắt nhìn theo Iolite để không mất dấu cô ta.
“Một mình sao?” Giọng cô bồn chồn, lửng lơ.
“Không có vấn đề gì đâu.” Cậu dậm nhẹ chân sốt ruột, rồi nhìn quanh quất. Cậu chợt thấy Gracie, cô dâu và là tâm điểm của lễ cưới, đang đi đến gần mình cùng một cô gái khác, chừng như đang chúc tụng. “Em có thể đi với Gracie. Chắc chắn cô ấy không phiền đâu.”
Gracie dừng lại vì nghe thấy tên mình, gương mặt rạng rỡ, đi lại gần. “Có vấn đề gì sao?”
“Cô có thể đưa Angeline lên thuyền cùng mình không?”
“Salvatore Shax là ai?”
Dù cô đã cố giữ giọng mình nhỏ, nhưng ba người đàn ông còn lại vẫn nghe thấy. Một người vuốt bộ râu đen bối rối, còn Howl chừng như vẫn chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra.
“Họ nói lễ tử hình sẽ diễn ra vào ngày mai.”
Bây giờ thì cậu lại hiểu rất nhanh, vội vàng kéo Angeline đi. Họ đến gần mép hồ, cách đó chỉ khoảng vài bước. Bàn tay Howl nắm chặt tay cô như gọng kìm sắt, trông cậu có hơi tức giận, nhưng Angeline không quan tâm.
“Tôi đã nói với em rồi.” Cậu nói, mím môi tức giận. Angeline chưa từng thấy Howl nổi giận với mình, nhưng cô biết cậu sẽ rất đang sợ khi tức giận. Ngay khi bình thường cậu đã vốn bồng bột và thiếu suy nghĩ rồi.
“Nói gì?”
“Tôi đã làm một thỏa thuận nhỏ với Salvatore. Tôi và Iolite Beelezebub sẽ giúp gia đình hắn có cuộc sống khá khẩm hơn ở Amenrut, nếu hắn chịu nhận tội thay cho em về việc mưu hại Moldark Lucifer.”
“Hắn đồng ý sao?”
“Nếu không, hắn sẽ lãnh án tử vì tội trộm cướp và nhà hắn sẽ bị tịch thu tài sản.” Cậu bình thản nói.
Bấy giờ đến lượt Angeline tức giận. Cô thấy cơn giận bùng lên và làm hai má mình nóng như thể cô đang đứng cạnh một cái lò sưởi.
“Anh ép hắn nhận tội thay em sao?”
“Tôi không ép ai cả, Angeline. Salvatore Shax đã vào đường cùng, hắn nợ nần và đầy tội, mà ở một vài vùng, người ta có thể khép tội trộm cắp vào án tử hình. Hắn đã bị ghi tên vào danh sách tử rồi nếu không đút lót nhà tù và quan chức ở đấy. Angeline, hắn là đồ chẳng ra gì, em nghĩ tại sao tôi chọn hắn ngay từ đầu?”
Angeline bấm móng tay mình vào lòng bàn tay như cô vẫn làm khi tức giận hay căng thẳng. Cô đã nhớ Howl từng đề cập đến chuyện cậu ngụy tạo bằng chứng giả, và che giấu cho mọi tội ác của cô. Nhưng khi ấy cô đã gạt nó sang một bên.
“Vậy thôi sao?” Cô nói, thách thức sự giận dữ nơi Howl. “Chỉ vì hắn ta là một tên khốn, một kẻ chẳng ai quan tâm sống chết ra sao là hắn ta phải nhận sự trừng phạt cho tội ác hắn không làm? Điều này là sai, Howl.”
“Vậy em muốn tôi phải làm gì đây?” Cậu gần như gắt lên. “Tôi phải làm cái gì?”
“Em không biết!” Cô lúng búng trong họng, nhưng cũng gay gắt không kém. “Có lẽ anh nên thử đưa em lên Hội đồng?”
“Em thật sự muốn thế à? Em biết không, khi tôi làm việc này, tôi đã ngỡ sẽ nhận được một lời Cảm ơn từ em đấy.”
“Còn hơn là để một gã nào đấy chết thay cho mình!”
Một vài ánh mắt đang đổ dồn về cả hai. Angeline nhận ra điều ấy, lẫn nét mặt choáng váng mỏi mệt của Howl. Một chút phẫn nộ vẫn đọng lại trong đáy mắt cậu.
“Bỏ đi.” Cô nói, và tận hưởng một chút hài lòng vì mình là kẻ nói lời cuối cùng, cũng như kẻ bỏ đi trước. Cô ghét cãi vã. Cô để lại Howl sau lưng và đi khỏi đấy. Một lúc sau, Angeline bắt đầu chạy.
Cô không chạy về phía dinh thự, mà dọc theo hàng dương trồng ven hồ rồi dần dần đến bìa rừng. Angeline trèo qua hàng rào gỗ ngăn cách vùng đất thuộc về Leaf Citadel với khu rừng ven hồ và đi tiếp. Mặc cho những cơn gió đang lùa qua như những lưỡi dao lẹm vào da thịt. Mặc cho hơi lạnh giá từ mặt đất tuyết bốc lên và mặc cho tiếng Howl gọi đằng sau.
Cô không thể để Howl thấy mình khóc được.
Không đời nào.