Trái Tim Của Quỷ
Chương 57 :
Ngày đăng: 06:46 19/04/20
HOWL XÔNG VÀO LÂU ĐÀI NHƯ MỘT CƠN VŨ BÃO.
Giá rét mùa đông làm bắp chân cậu tê dại khi cậu chạy lên trên đoạn cầu thang xoắn ốc, ép vào ngực cậu và làm buồng phổi kiệt sức. Nhưng Howl vẫn chạy. Cậu đến thư viện đầu tiên. Angeline ít khi ở trong phòng khi trời đã sáng tỏ thế này. Cô thường lang thang đâu đó trong lâu đài, Howl biết thế, và nơi cô đến nhiều nhất vẫn là thư viện. Cô sẽ đốt lò sưởi, mở rèm, và ngồi chăm chú bên những cuốn sách cũ.
Cậu biết chắc thế.
Howl kéo mạnh cửa thư viện, cậu bước vào trong nhưng thư viện lạnh ngắt. Rèm cửa đóng kín. Lò sưởi tối om. Và Angeline không ở đây.
Howl lại chạy đi.
Cậu cáu giận nghĩ về mỗi lần mình cần tìm cô thì cô lại biến đâu mất. Lòng cậu nóng như lửa đốt, mỗi giây trôi qua là đội quân của Erik lại một gần hơn.
Tòa lâu đài bỗng như rộng ra. Khi cậu bắt gặp một người hầu nào, cậu đều dừng lại và hỏi, nhưng những gì cậu nhận được là cái lắc đầu hoang mang.
Howl chạy tiếp lên tầng thì bắt gặp Crowley đang đi xuống. Hắn ta giật mình nhìn Howl:
“Không phải ngài có cuộc họp ở thành phố sao?”
“Tìm Angeline cho tôi.” Cậu nói rồi chạy băng qua. Crowley ngẩn người ra một lúc mới như nuốt được lời Howl, vội chạy theo cậu lên lầu.
“Đi tìm ở những hành lang khác, nhất là ở các tháp.” Howl nói. “Tôi sẽ đến phòng cô ấy.”
“Vâng thưa ngài.” Crowley lắp bắp và chạy đi.
Bước chân Howl dậm mạnh trên nền đá, từng thớ cơ bó chắc lại và đau. Cậu chạy thẳng về dãy hành lang đến phòng mình. Từ xa, Howl đã nhìn thấy cửa phòng mình hé mở. Cậu đã định chạy đến, nhưng rồi đột ngột dừng lại và rẽ sang phải.
Howl không thể không thấy nó.
Trước cửa phòng Angeline, một vũng máu to, đỏ lênh láng đọng trên nền gạch, đặc quánh và đang khô lại.
Howl nuốt khan, chạy tới gần vũng máu. Máu chảy khá nhiều, chưa đủ để chết, nhưng đủ để cô ngất đi. Bao tử cậu thắt lại và như có lưỡi dao xẻ dọc từ cổ đến vùng thắt lưng. Howl quay đầu, mở cửa phòng Angeline nhưng nó trống rỗng. Cậu đi ra và chạy về phòng mình.
“Một sự phản bội, thưa ngài.” Rosetta nói và nhoẻn cười, đôi mắt hằn học nhìn Angeline. “Một sự phản bội kinh tởm!”
“Không phải như thế.” Angeline nói và nấc lên.
“Vậy tại sao em nói dối?” Howl quay lại và như gầm lên. Mắt cậu đỏ. Sống mũi cậu cũng đỏ, và cơn thịnh nộ nhấn chìm sắc vàng trong con ngươi cậu. “Em đã có một ngàn cơ hội để nói với tôi, Angeline, nhưng em vẫn im lặng!”
“Em không phản bội gì cả!” Cô nói, bụng thắt lại.
“Em đã nói dối.” Cậu nói, trong cay đắng. “Đây không phải chuyện nhỏ, Angeline. Đây là chuyện sống và chết. Giao kèo ấy không phải chuyện cỏn con, tôi có thể bỏ qua nhiều điều về em, Angeline, nhưng...”
Cô muốn ngã khuỵu xuống khi Howl nhìn cô bằng tất cả sự thịnh nộ, ngạc nhiên, kinh sợ, như cô là một người xa lạ nào đấy. Rốt cuộc mày đã làm thế rồi, Angeline, cô nghĩ, mày đã làm tổn thương Howl rồi.
“Làm ơn, nghe em đi, làm ơn.” Cô nói. “Em quá sợ hãi, em không thể đột nhiên thốt ra những điều ấy được! Em đã định nói với anh.”
“Định sao?” Cậu gằn lên và lùi lại. “Tôi không chắc tôi tin được điều gì từ miệng em nữa.”
Angeline mở miệng toan nói, thì đột nhiên cánh cửa phòng Howl như bị giật tung ra. Cả ba người giật nảy mình vì âm thanh ấy. Từ ngoài hành lang, đội quân Hắc Kỵ binh, những kẻ dưới quyền và quân lính của Hội đồng đang tiến vào tựa một cơn bão tuyết kinh hoàng. Những tấm giáp đen như vảy rắn bao quanh Angeline và tất cả đồng loạt tuốt gươm.
Cô kinh sợ nhìn họ. Howl và Rosetta lùi lại. Một người bước đến tước mạnh con dao của Angeline ra khỏi tay mà như giật bay luôn những ngón tay của cô. Cô kêu lên đau đớn.
Người đó là Erik. Anh ta không mặc giáp, nhưng bộ đồ len và nhung đen tuyền khiến anh ta lẫn vào đội quân. Erik lạnh lùng ném con dao xuống đất. Angeline đưa mắt nhìn Howl đầy sợ hãi.
“Erik...” Cậu lên tiếng, dạm bước lên trước, nhưng Rosetta kéo cậu lùi lại.
Erik quay sang nhìn cậu. Howl lần đầu tiên bỗng thấy mình như một đứa trẻ phiền phức và quấy nhiễu. Cậu câm lặng trước sức nặng từ cái nhìn của Erik. Anh ta chỉ thẳng vào cậu:
“Tôi sẽ gặp cậu ở Hội Đồng.”
Đó là tất cả những gì anh ta nói.
Đội quân áp giải Angeline đi, cô cố ngoái nhìn theo và giãy dụa, miệng vẫn gào thét tên Howl.