Trái Tim Của Quỷ
Chương 58 :
Ngày đăng: 06:46 19/04/20
TẤT CẢ NHỮNG NGƯỜI HẦU ĐỀU CHẠY RA CỔNG TRƯỚC. Họ nhìn Hắc Kỵ binh đưa Angeline lên một cỗ xe với những song sắt song song nhau và đi xa dần.
Rosetta nhẹ nhàng đóng cửa lại và thở phào. Cô ta quay lại nhìn Howl, người đang ngồi trên ghế, hai tay chống lên trán và chăm chăm nhìn những đường vân gỗ trên bàn mà tâm trí để đi đâu.
“Mọi chuyện ổn rồi.” Cô nhẹ nhàng nói. “Cô ta sẽ bị xử tử, và chúng ta sẽ không cần lo về giao ước nữa.”
“Về đi.” Cậu nói.
“Em phải ở đây.” Cô ta bối rối.
“Về!”
Rosetta giật mình trước thái độ đó của Howl. Cậu không thèm nhìn cô lấy một lần. Cô dậm chân tức giận ra khỏi căn phòng, mặt tối sầm lại.
Chỉ còn mình Howl trong phòng.
Cậu đứng dậy, kéo rèm lại thật nhanh và tránh nhìn qua cửa sổ. Ánh sáng ban ngày làm cơn nhức đầu của cậu tệ hơn. Cậu đi lại tủ rượu, lấy ra chai Mad Wine, thứ rượu nặng nổi tiếng ở Rethala. Lá thuốc Ullila được sử dụng như một công thức gia truyền và khiến loại rượu này có thể mang đến ảo giác. Nó là thứ khuấy động những bữa tiệc, và đúng như cái tên, mang đến sự điên loạn. Howl nhấc cốc rượu khỏi khay và đổ một ly đầy sóng sánh màu vàng nâu.
Rượu có vị của Ullila, đắng và cay, nhưng lại xoa dịu cơn đau đầu cho cậu. Howl ngồi xuống cái trường kỷ của cây piano, đặt cốc rượu ở thành cây đàn và nhìn chằm chằm những phím đàn.
Nửa tiếng sau, cậu đã nằm ở trên giường và ngủ, thậm chí vẫn mặc nguyên áo khoác với giày.
Iolite đến đánh thức cậu vào xế chiều. Cô ta cầm một cốc nước lạnh ngắt xối thẳng vào đầu Howl và cậu choàng dậy, vùng vẫy như định đánh cô ta. Iolite trố mắt nhìn, đá chai rượu lăn vào gầm giường ra và cầm lên, săm soi cái chai.
“Tôi ngạc nhiên cậu vẫn còn sống sau khi uống thứ này đấy.”
Iolite đặt chai rượu lên bàn. Howl mệt mỏi lăn lộn trên giường, chẳng buồn hỏi tại sao cô ta có thể vào phòng ngủ của cậu dễ như không thế.
“Để tôi yên.” Howl nói, và dần nhận thức được cơn đau đầu như một chiếc khoan bằng sắt, khoan sâu vào bộ não cậu. Mọi âm thanh dù là nhỏ nhất cũng khiến cơn đau đầu nhấp nhối.
“Erik đã mang cô ta về Hội Đồng rồi.” Iolite nói. “Và thần kỳ làm sao, họ đã có đủ bằng chứng.”
“Tôi không quan tâm.” Cậu lừ đừ đưa mắt quanh phòng.
“Phải.” Iolite nói, vặn nắp chai rượu, mỉa mai. “Tôi có thể thấy điều đó.”
“Đó không phải việc của tôi nữa.” Cậu nói. “Tôi đã giúp cô ta nhưng cô ta lại nói dối tôi. Cô biết cảm giác đó như thế nào không?”
“Chúng ta là Hội đồng.”
“Hai người.” Erik sửa lại.
“Iolite sẽ giúp.”
“Vẫn là hai.” Erik nói. “Tôi chưa từng nói tôi sẽ giúp đỡ cậu. Đó là tội phạm lục địa, Howl. Cô ta đã giết Quỷ Vương. Tôi nghĩ Tòa Tư pháp Hội đồng sẽ xử thiêu theo đúng luật dành cho nữ tử tù, nếu cô ta may mắn không bị đánh gãy xương trước.”
Howl nuốt khan.
“Cậu nợ Hội đồng một lời giải thích.” Erik nói. “Họ đang chờ để xét phạt cậu đấy Howl.”
“Hy vọng họ phế truất tôi.” Howl lẩm bẩm.
“Gì cơ?”
“Không có gì.”
Nhưng Erik đã nghe thấy. Anh ta chau mày, đáy mắt ánh lên sự bực bội:
“Tôi không hiểu, Howl, cậu đang đặt cược cả cuộc đời mình vào một cô gái đấy. Như thế có đáng không?”
“Anh cũng cả đời chỉ biết đến gái còn gì?”
Erik bối rối, nóng mặt. “Ít nhất tôi chẳng quan tâm đến họ sống chết ra sao. Tôi không mù quáng trước họ!”
“Vậy đó là cách anh gọi hả? Mù quáng ấy.”
“Không phải sao? Hãy nghĩ về việc này đi, Howl. Vào phiên tòa xét xử cậu cũng sẽ phải có mặt đấy. Đừng làm gì dại dột.”
Anh ta nói rồi bỏ vào phòng luôn. Howl bám lấy thành tường trong cơn chóng mặt mà rượu để lại. Cậu ngước nhìn bầu trời, quay cuồng như chong chóng. Erik sẽ không thể hiểu, anh ta không bao giờ hiểu được.
Và điều cậu làm hoàn toàn đi ngược lại với lời của anh ta.
Dại dột.