Trái Tim Của Quỷ

Chương 74 :

Ngày đăng: 06:46 19/04/20


ANGELINE CẢM THẤY VAI MÌNH BỊ LẮC MẠNH. Cô mở mắt và điều đầu tiên trông thấy là nụ cười ranh mãnh của Howl. Khác hẳn với ngày hôm qua, trông cậu tươi tỉnh khác thường.



“Có thứ này tuyệt lắm.” Cậu thì thầm vào tai cô. “Dậy đi và anh sẽ chỉ cho em xem.”



Angeline thở dài một tiếng nuối tiếc, ép mình ngồi dậy. Howl bỏ ra ngoài lều, còn cô vẫn ngồi đó một lúc, bần thần nhìn vào không trung. Một lát sau, Angeline mới vén cửa lều đi ra.



Howl đứng đó, trên bãi cỏ xanh mượt như lụa gấm, dưới chân là một con chim lớn, sải cánh của nó rộng đến đáng kinh ngạc. Ở đùi, máu chảy ra bởi một vết cắt sâu, thấm đẫm bộ lông. Howl đã trói hai chân nó lại, con vật chỉ biết nằm đó và đôi khi giãy dụa.



“Làm sao anh bắt được nó vậy?” Angeline đến gần con vật. Đây là lần đầu tiên cô thấy con chim nào to đến thế, nó trắng muốt và có cặp mắt đỏ đầy kiêu hãnh.



“Nó đang trộm táo của chúng ta.” Cậu nói. “Mổ xuyên qua cái bao. Anh nghĩ sẽ đến lúc chúng ta hết thức ăn, nên có lẽ nên bắt đầu làm quen với khu rừng.”



Angeline nhìn cậu, rồi lặng lẽ gật đầu. Trong giỏ không còn nhiều táo, nước uống có thể kiếm được nhưng thức ăn thì đã gần cạn kiệt. Không còn cái pho mát nào, và giỏ táo chỉ còn lại hai quả đang đà héo. Nếu không có con cá hôm qua, có lẽ cả hai đã ăn hết thức ăn mang theo.



Howl cầm chân con vật lên và hướng đến bờ suối. “Giúp anh làm thịt nó, Angie, sau đó chúng ta sẽ đi tiếp. Kcchông cần vội vã quá đâu.”



Angeline khựng lại. Cô ngẩng nhìn Howl, cầm lấy con dao săn. “Anh vẫn không đổi ý sao?” Cô hỏi.



Howl đang kéo lê con chim trên đất thì dừng lại. Cậu nén một tiếng thở dài, đặt con vật xuống:



“Đi theo anh.”



Howl dẫn cô vòng qua cái lều và dừng trước đống củi đã tàn đêm qua, chung quanh than gỗ đen cứng lại, phủ đầy tro. Đặt cạnh một tảng đá kê gần đống củi lửa là thanh kiếm khắc chữ Enochian. Angeline hết nhìn nó rồi lại nhìn Howl, không giấu được ngạc nhiên:



“Cô ta đã đến đây à?”



“Có vẻ thế, vào đêm qua.” Howl lục túi mình. “Chỉ để lại thanh kiếm và thứ này.”



Howl đưa cô một mảnh giấy vò nhàu, bên trong viết đúng một chữ không thể cẩu thả hơn: “Tây.”



“Iolite chưa từng có ý định đi với chúng ta đến cùng.” Howl nói.



Angeline mím môi. Cô bỗng vò nát tờ giấy và ném xuống đống than đã tàn:



“Cô là một kẻ hèn.”



Thái độ đó của cô khiến Howl lúng túng. Cậu vội đuổi theo Angeline khi cô quay bước đi. Angeline đi đến chỗ con chim, cầm lấy chân nó và xách lên, bước lại chỗ con suối. Howl giúp cô đặt nó xuống một tảng đá trơn nhẵn ngay giữa dòng suối nông; gấu quần cậu ướt sũng.



“Vậy là em vẫn còn giận anh à?”



Cô tháo dây trói con chim: “Tùy xem anh định đi đâu đã.”



“Chẳng phải chúng ta phải đi về phía Tây sao?”



Angeline ngước mắt nhìn cậu. Thoạt đầu bình lặng và buồn bực, nhưng trái ngược với đôi mắt lạnh tanh của mình, cô hơi mỉm cười. Nụ cười cô vì thế mà biến thành vẻ ranh mãnh mà có lẽ bị lây từ Howl. Cậu chẳng nói chẳng rằng, nhoẻn cười đáp lại.



Thung lũng đầy cỏ, hoa dại và rêu là một nơi đẹp đến mức Angeline chỉ muốn đi chậm lại. Cuối cùng cô cũng lấy lại được sự tỉnh táo, và niềm vui trong cô khiến cô chỉ muốn thốt lên: đây là vùng Ánh sáng! Dù ở đây, không khí vẫn giá lạnh, nhưng đến trưa, cái nắng trong leo lẻo chiếu qua những tán cây ngào ngạt mùi gỗ và hoa làm Angeline không còn nghi ngờ gì nữa. Sau khi xuống dốc được vài giờ về hướng Tây, thung lũng trải rộng ra thành một vùng đất êm đềm đầy cỏ. Có những loài cây hoa nở sớm, trắng cả cành lá và tỏa hương ngào ngạt. Khắp nơi chỉ có cây cỏ, nắng và mùi hoa rừng mùa xuân.



“Nóng thật.” Howl nói trong bộ quần áo bằng len và da. Cậu quay ra ghét những cái áo choàng dày đến mức đã định vứt nó đi.



Bản thân cô cũng thấy nóng nực chẳng kém, nhưng Angeline không cằn nhằn gì. Cô không đếm được số ngày mình đã đi, kể từ lúc còn ở ngôi nhà của Iolite, nhưng dễ đã lên đến một tuần. Angeline không biết mình sẽ ở đâu trong một tuần nữa, nhưng thật sự, cô cảm thấy phấn khích hơn là sợ.



Cô đang về nhà. Nhà thật sự.



Buổi chiều buông xuống trên những dải đồi mềm như lụa. Angeline và Howl đã thoát khỏi cánh rừng ẩm thấp, nóng nực, để đến vùng đồng bằng phẳng lặng, lộng gió. Nắng đổ loang ra vùng trời phía tây, mây chuyển thành màu cam vàng rực rỡ. Angeline mím môi và nín thở. Cô nhận ra Howl cũng thế. Chưa ai trong số cả hai từng chứng kiến cảnh hoàng hôn. Nếu có, Angeline cũng không thể nhớ được vì khi ấy cô còn quá bé.



Gió vờn qua tóc Howl, làm khô những giọt mồ hôi và mơn trớn trên làn da, mái tóc cậu:



“Anh không nghĩ mình sẽ nói thế này, nhưng đây có lẽ là thứ đẹp nhất anh từng trông thấy.”



Angeline hướng mặt về phía hoàng hôn, cô gật đầu, gió đong đầy buồng phổi cô cùng mùi cỏ ngào ngạt.
“Có sao làm vậy.”



“Được rồi, lấy những gì hai người cần đi. Bỏ lại những thứ không cần thiết, tôi chỉ có thể giữ cổng mở trong vài phút thôi.” Cô ta nói và cuốn tấm bản đồ lại, cho và ống và hất đầu ra hiệu với Justin. Cậu ta khẽ gật đầu, tắt đèn và bỏ lại nó vào túi.



“Tôi sẽ giữ mấy mảnh vỡ.” Vanessa nói, đưa tay ra.



Howl nhìn chằm chằm vào tay cô ra, rồi miễn cưỡng móc hai mảnh vỡ bọc trong vải ra khỏi túi và đưa cho Vanessa. Cô ta cười đắc thắng.



“Chỉ có hai mảnh thôi à?” Howl hỏi.



“Mảnh đó là mảnh mới nhất tôi kiếm được.” Cô ta trả lời. Còn bốn mảnh khác trong ba lô của tôi, nhưng vẫn còn quá xa để ghép được thành một thanh kiếm. Tôi đoán chúng ta chỉ nên giữ nó xa xa khỏi lũ Thiên Thần Sa Ngã thôi.”



Trong lúc Vanessa cất mấy mảnh vỡ lại vào hộp, Howl và Angeline bước ra đầu con hẻm, nơi hai con ngựa được cột ở đấy. Howl cầm thanh kiếm và những con dao, còn Angeline giữ những bình nước vẫn đầy. Họ nhét quần áo vào chung một túi, rồi để Angeline giữ.



“Anh không chắc lắm về điều này.” Cậu nói. “Em thì sao?”



“Em không biết. Em đã ước chúng ta nán lại được ở đây lâu một chút.”



“Chúng ta sẽ quay lại, một ngày nào đó và thậm chí có thể sống ở đây. Còn bây giờ, anh không nghĩ còn lựa chọn nào cả.”



Angeline ngẩng nhìn bầu trời đầy sao. Một mảnh trăng mỏng như chiếc lá, hình lưỡi liềm, lửng lơ trên đầu cô. Đêm vùng Ánh sáng thanh mát và chi se lạnh, nô nức những âm thanh và ngập tràn ánh sáng, cùng với sự bình yên.



“Nếu chúng ta không thể quay lại thì sao?” Cô hỏi, ngoái nhìn hai người mới quen. Họ lại cãi vã chuyện gì đó, giọng nói vang khắp con hẻm. Cô không thể nói là mình đang sợ hãi. Howl đã ý thức được về rắc rối này sớm hơn cô, cô chợt thông cảm cho sự tức giận và ngoan cố của cậu ngày hôm qua.



Howl đan những ngón tay mình vào tay Angeline.



“Thì ít nhất chuyện này cũng sẽ kết thúc.” Cậu nói. Angeline lại nhìn thấy trên mặt cậu cái vẻ đã từng xuất hiện trước đây khi cậu giúp cô vượt ngục, khi chạy trốn cùng cô và khi nhảy xuống cái vực ấy.



Vậy mà cậu nói mình vẫn chưa cảm thấy được sự tự do.



Angeline đáp lại bằng một cái siết nhẹ ở ngón tay.



Đằng sau cô và Howl, một luồng sáng xanh chói hắt ra từ bức tường. Angeline quay lại, trông thấy bức tường ở cuối con hẻm cụt một cái hố đen thăm thẳm. Bụng dạ cô nôn nao và bồn chồn. Cô nắm chặt lấy tay Howl đến mức cậu nhăn nhó vì đau.



Tim Angeline thắt lại khi Vanessa giục cả hai:



“Tôi không giữ được lâu đâu!” Vanessa nói.



Nhận thấy vẻ chần chừ của Angeline, Justin nói lớn:



“Tôi sẽ vào trước, chẳng có vấn đề gì đâu. Chỉ hơi chóng mặt thôi.”



Cậu ta làm thật. Justin lấy đà, và nhảy một bước thẳng vào giữa cái hố. Angeline có thể cảm thấy lực hút từ cái hố đó. Justin mất hút trong cái hố đen ngòm, hun hút sâu. Cô và Howl bước lên phía trước, nhìn Vanessa, nín thở.



“Vào đi!” Vanessa gào. Cái lỗ đen như nuốt chửng tiếng cô ta. “Hoặc tôi sẽ bỏ cả hai lại đấy!!”



Angeline sợ hãi bước đến sát cái hố. Cô cầm chặt tay Howl và nhìn cậu, rồi lại nhìn cái hố đen. Đột nhiên Angeline muốn bỏ chạy. Cô có thể nhày phắt xuống cho xong, nhưng cô lại muốn bỏ chạy.



“Một.” Howl chợt đếm.



Angeline ngạc nhiên nhìn cậu.



“Hai.”



Bên cạnh, Vanessa thở gấp. Cô ta hấp háy mắt nhưng vẫn kiên trì giữ cánh cổng mở.



Và Angeline mấp máy môi:



“Ba.”