Trái Tim Của Quỷ
Chương 73 :
Ngày đăng: 06:46 19/04/20
ĐIỂM DỪNG CUỐI CÙNG CỦA HỌ RỐT CUỘC CŨNG HIỆN RA, nằm giữa cái hẻm dốc của hai dãy núi chừng như sắp đổ ụp vào nhau. Quang cảnh của vùng này thay đổi đến chóng mặt. Ngay khi đi qua vùng thảo nguyên bằng phẳng, những cánh rừng đột ngột hiện ra, um tùm vây quanh con đường mòn. Đầu buổi chiều, cái hẻm đã xuất hiện cùng dòng người chuẩn bị vượt qua biên giới. Nhưng Iolite sớm nhận ra một điều không ổn: có quá nhiều người thuộc Hội đồng, đi đến vùng Ánh sáng với mục đích về chính trị. Cô ta và Howl thậm chí có thể điểm mặt từng người. Hầu hết họ đều ngồi trong xe ngựa, nhưng cả ba đều lo lắng về những rủi ro có thể xảy ra.
Tối qua, Iolite đã lên một kế hoạch. Cô ta đã đúng một điều: những chốt biên giới được thắt chặt đến mức một con ong cũng khó mà lọt qua. Có tới khoảng năm mươi Hắc Kỵ binh cùng một tá người của Hội Cerberus. Họ đứng cả ở dưới chốt và trên hai cái đài quan sát cao hai bên. Mỗi khi có người đi qua, họ sẽ kiểm tra mọi thứ, từ hành lý, quần áo, đến mặt. Và khác với những tên Hắc kỵ binh, Hội Cerberus không thể bị qua mặt.
“Họ có Con mắt thứ ba.” Howl giải thích. “Không phải bẩm sinh mà phải luyện được, mở được con mắt thứ ba trong tâm trí. Anh không thể điều khiển được tâm trí họ lẫn qua mặt bằng phép thuật thông thường.”
Angeline lo lắng nhìn Iolite:
“Làm ơn hãy nói cô đã có kế hoạch cho chuyện này.”
“Ồ, tôi có chứ.” Cô ta thản nhiên trả lời. “Khi mà công khai giúp đỡ hai người, tôi cũng bị tước vị và truy nã, có nghĩa tôi là tội phạm. Nếu tôi làm mồi nhử, tạo ra chút hoảng loạn cho đám đông, hai người sẽ có cơ hội đi sang.”
“Sau đó thì sao?” Angeline hỏi. “Nếu họ bắt cô thì sao?”
“Họ cứ việc bắt nếu họ có thể.” Iolite vừa nói, vừa nhấp chút rượu. “Sau khi qua được cái hẻm đá thì cứ đi thẳng, bất cứ đâu hai người có thể đi, càng xa càng tốt và tránh khỏi mọi con đường cho đến khi tôi tìm được cả hai.”
Howl bật cười đầy ngờ vực:
“Nghe khả quan đấy.”
Iolite nhíu mày nhìn cậu. Suốt hầu hết chuyến đi, Howl luôn tỏ ra ngang bướng khác thường, cậu lôi cái giọng mỉa móc ra mỗi khi Iolite có ý định gì đó, và điều đấy luôn khiến cô ta điên tiết:
“Nếu cậu có kế hoạch nào tốt hơn thì tôi sẵn sàng nghe đây.”
Howl nhún vai. “Chẳng gì cả. Nhưng tốt hơn hết cô nên thành công.”
“Chúng ta.” Cô ta sửa lại. “Chúng ta sẽ thành công.”
Nhưng đến khi Angeline trông thấy đám kỵ sĩ và hội Cerberus, cô không còn chắc chắn về điều đó nữa.
Họ tách ra. Iolite đưa những tờ giấy có đóng dấu và ký tên bởi hội Illusion Coven và Hội Phép Thuật vùng Bóng tối, dù Angeline và Howl vẫn không hiểu sao cô ta lấy được. Iolite cũng chẳng buồn giải thích. Cô ta giữ thanh kiếm, nói rằng sẽ đưa lại cho họ khi cả ba đã sang vùng Ánh sáng thành công.
Khi chỉ cách chốt biên giới vài chục mét phía trước, Angeline đã thấy buồn nôn. Cô bồn chồn ngồi trên lưng ngựa, thỉnh thoảng ngoái lại phía sau để chắc chắn rằng Iolite vẫn ở đó.
“Đừng nhìn cô ta.” Howl nhắc.
“Em xin lỗi.” Cô nói. “Em hơi lo lắng.”
“Anh cứ nói điều anh nghĩ.” Angeline nói bình thản. Cô phủi tay, ngồi đối diện với cậu như cố giữ khoảng cách. “Em chưa từng yêu cầu anh phải làm tất cả những điều này, Howl. Nếu anh muốn, anh có thể trở về bây giờ. Hãy nói là em đã chết, hoặc sao cũng được. Hội đồng sẽ bỏ qua thôi.”
Với Howl, lời của cô tựa một gáo nước lạnh. Cậu choáng váng nhìn Angeline, và cô thì vẫn giữ nguyên nét mặt bình thản.
Howl tự hỏi liệu cô có khóc không.
“Anh sẽ không trở về.” Howl nói, gắng nuốt sự tức giận ngược trở lại. Không đâu, nhất là khi anh đã đi xa như thế này, và anh không chỉ nói đến khoảng cách địa lý.”
“Vậy anh muốn gì?” Angeline hỏi.
Howl nuốt khan. Cậu nhìn Angeline. Cô gái mà cậu từng cho rằng là yếu đuối và dễ thao túng, nay lại có vẻ nhìn ấy khiến Howl không khỏi bối rối.
“Tự do.”
Ánh mắt Angeline dịu xuống. “Không phải tất cả chúng ta đều muốn thế sao?”
“Anh không biết.” Cậu nói. “Có thể nó không như anh từng hình dung.”
Angeline không đáp lại. Cô lấy con cá ra khỏi cái que, chia thành hai nửa và gói vào lá cây rồi đưa cho cậu. Howl hít hà, ngửi thấy mùi rừng quyện trong vị khói.
Nhưng rồi cậu nhận ra Angeline im lặng là để chờ mình nói tiếp.
“Ý anh là,... tất cả điều này đều quá mới mẻ. Quá... khác lạ. Khác hẳn so với cuộc sống trước đây của anh. Anh từng có tất cả, chỉ cần búng tay và mọi thứ đã được làm sẵn... Nhưng bây giờ anh chẳng có gì cả. Không một thứ.”
“Anh có em.”
Howl nín lặng.
Angeline không nói gì thêm. Cô ăn bữa tối của mình với nửa con cá. Cô ăn xong trước Howl, và sau đó đứng dậy, đi lại gần con ngựa, lấy ra một quả táo đỏ. Cô đến gần và đưa nó cho Howl.
“Của anh đấy.”
Howl ngẩng lên, cầm lấy quả táo. Chẳng hiểu vì lẽ gì mà Howl cảm giác như mình đang gặp Angeline lần đầu tiên. Cũng là nét mặt bình lặng đó, và những quả táo đỏ.
Angeline bỏ về lều, để cho Howl ngồi một mình cạnh đống lửa với vẻ mặt bồn chồn hiếm thấy. Cô cứ thế mặc nhiên ngủ đến sáng.