Trầm Nịch
Chương 128 :
Ngày đăng: 21:42 18/04/20
Mọi người đều vừa khóc vừa làm chuyện của mình. Dung Khâu tẩy rửa sạch sẽ cho đứa nhỏ, sau khi quấn vào khăn thì đem đến một bên để tiến hành kiểm tra, phải bảo đảm đứa nhỏ khỏe mạnh. Bên này Dung Niệm cẩn thận rửa sạch long nhụy đã bị nứt toác của Hoàng Thượng rồi thoa thuốc. Vết thương không còn xuất huyết nữa, Dung Niệm ra hiệu cho Vương gia, Ngũ Tử Ngang lập tức bế Tần Ca đang hôn mê rồi đứng dậy, Ôn Quế và Thân Mộc nhanh nhẹn kéo xuống tấm đệm thấm đầy máu rồi thay sạch sẽ.
Ngũ Tử Ngang thay đổi xiêm y cho Tần Ca, lúc này đôi tay của hắn vẫn không ngừng run rẩy. Chứng kiến Tần Ca trải qua lần sinh sản này, Hà Hoan đã khóc gần như cạn nước mắt, lúc này hắn cố gắng không đánh thức Hoàng đế ca ca. Hoàng đế ca ca không mổ bụng mà đã đau đớn đến thế, như vậy lúc phụ Vương mổ bụng sinh hắn ra thì phải chịu đựng thống khổ đến cỡ nào.
Cũng tưởng nhớ đến bệ hạ, Thân Mộc rưng lệ dẫn Hà Hoan đi. Tiếng khóc dần dần rời xa, dưới chân của Ngũ Tử Ngang mềm nhũn, hắn quỳ gối bên giường, một tay ôm Tần Ca, một tay khẽ vuốt gò má tái nhợt của người này, hô hấp nặng nề, thật lâu sau vẫn không thể lên tiếng. Sau khi Dung Khâu kiểm tra xong thì liền bế đứa nhỏ đang thiêm thiếp ngủ đi đến bên giường, khom lưng đưa đứa nhỏ đến trước mặt Vương gia rồi thấp giọng nói, “Vương gia, điện hạ rất khỏe mạnh, ngài bế hắn một chút đi.” Lời này vừa nói ra thì nước mắt của Dung Khâu liền nhiễu xuống trên người đứa nhỏ. Nghĩ đến tiểu hài tử này được sinh ra như thế nào thì Dung Khâu rất muốn khóc lớn một trận.
Hô hấp của Ngũ Tử Ngang nhất thời đình trệ, hắn chậm rãi quay đầu nhìn tiểu hài tử với đầy nếp nhăn trên mặt, căn bản nhìn không giống ai. Hắn hơi run run mà vươn hai tay, cẩn thận đem đứa nhỏ vẫn còn yếu ớt mềm mại ôm vào trong lòng.
Sau lần sinh sản này của Tần Ca, nếp nhăn già cả trên khuôn mặt của Dung Niệm lại nhiều thêm một chút. Hắn đẩy nhi tử của mình rồi liếc mắt về phía cánh cửa, phụ tử hai người lẳng lặng lui ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Ôn Quế, hắn đưa lưng về phía Vương gia, chỉ nhìn thấy Vương gia đang đặt đầu lên người của đứa nhỏ, hai vai run rẩy nhưng không nghe thấy bất cứ thứ gì. Hắn lau mắt, cũng lặng lẽ lui ra, để lại gian phòng yên tĩnh cho Hoàng Thượng, Vương gia và thái tử mới xuất thế.
Ngửi mùi hương đặc biệt của trẻ con và mùi hương do Tần Ca lưu lại trên người nhi tử, nhất thời vẫn chưa thể tẩy rửa mùi máu tươi, ngôn ngữ trong lòng của Ngũ Tử Ngang hóa thành một tiếng, “Tần Ca.”
Bên ngoài tẩm cung, thi thể nằm ngổn ngang dưới đất, có thích khách cũng có thị vệ. Khổng Tắc Huy nhắm mắt, hai tay ôm kiếm dựa vào một cây cột ở hành lang, tựa hồ đang ngủ. Trên người của hắn dính đầy máu, máu tươi bám trên những sợi tóc bị bung ra vì trận hỗn chiến cũng đã khô cứng. Thần sắc của hắn rất an nhàn, tựa hồ đang đợi cái gì đó.
Hậu viện cũng lấp đầy thi thể và máu tươi, Diêm Nhật ngồi ngay ngắn dưới đất, mở hờ đôi mắt, bàn tay nắm chủy thủ vẫn căng thẳng như cũ. Tay và lưng của hắn dính đầy máu tươi của thích khách, sắc mặt vẫn trắng bệch như trước. Bầu trời đã chuyển sang rạng sáng, gió đông rét lạnh thổi tung vài sợi tóc rơi lả tả bên mặt của Diêm Nhật, hắn như tăng nhân đang ngồi thiền, vẫn không nhúc nhích, tựa hồ đang chờ cái gì đó.
Xung quanh tẩm cung, các tiểu quỷ canh giữ một đêm vẫn cầm cung tiễn đứng yên tại chỗ. Thích khách bị diệt toàn bộ nhưng không có ai vì vậy mà lơ là. Gió lạnh làm mùi máu tanh lan truyền trong không khí, bên ngoài sơn trang không biết còn có bao nhiêu ánh mắt nhìn chăm chú bọn họ, chờ bọn họ lơi lỏng trong khoảnh khắc.
Cánh cửa tẩm cung đóng chặt một đêm rốt cục được mở ra, tiếng mở cửa rất nhỏ nhưng lại có vẻ đặc biệt rõ ràng trong sơn trang lặng im như tờ. Ngay lập tức Khổng Tắc Huy mở mắt, đôi mắt lóe lên.
Trên tay mang theo vết máu vẫn chưa thể tẩy sạch, khi Ôn Quế mở cửa thì không thể tránh khỏi mà rùng mình một cái, bên ngoài thật là lạnh. Vội vàng đóng cửa, hắn đi đến ban công lầu hai, đám thị vệ hơi động đậy khi nhìn thấy hắn xuất hiện, còn có cả người kia.
Hốc mắt lại trở nên ươn ướt, Ôn Quế đè xuống cảm xúc mãnh liệt dưới đáy lòng, hắn mở miệng, dùng âm lượng mà mọi người trong sơn trang đều có thể nghe thấy để hô to, “Quý phi nương nương vừa mới hạ sinh long tử, Hoàng Thượng có chỉ: Ban thưởng danh Gia Hữu, phong làm thái tử, đại xá thiên hạ! Mọi người hộ giá có công, luận công ban thưởng!”
Tin tức này theo gió bay vào trong tai của mọi người trong sơn trang, sau một lúc yên tĩnh thì toàn bộ sơn trang đều không hề báo trước mà lập tức sôi trào nước mắt.
“Chúc mừng Hoàng Thượng! Chúc mừng Hoàng Thượng! Chúc mừng Hoàng Thượng! Chúc mừng Hoàng Thượng!” Mặc kệ là ở dưới đất hay trên nóc nhà, toàn bộ mọi người đều quỳ về hướng tẩm cung.
Hậu viện, sau khi khiếp sợ trong nháy mắt thì đôi mắt trở nên mơ hồ, hắn cố gắng cắn chặt răng, không cho mình bật khóc, trong lòng lại bất ổn, không biết Hoàng Thượng như thế nào. Mà Khổng Tắc Huy cũng vậy, hắn ngửa đầu nhìn Ôn Quế, muốn từ trên mặt của Ôn Quế để nhìn ra Hoàng Thượng có khỏe hay không.
Ngũ Tử Ngang đứng trên lầu nghe thấy giọng nói của Khổng Tắc Huy, trong mắt liền hiện lên sự tàn ác, một tay chống vào lan can rồi nhảy xuống. Thuận tiện nhặt một thanh kiếm của thi thể nằm dưới đất, Ngũ Tử Ngang tiến vào trận hỗn chiến, đi ra phía sau của Khổng Tắc Huy.
Vừa đánh lui Tử Vụ bằng một chiêu, bất chợt Khổng Tắc Huy nhận thấy có người ở sau lưng, hắn nhanh chóng xoay người, kiếm trong tay phóng ra ngoài, sau khi nhìn thấy người đến là ai thì hắn vội thu lực, chân phải trượt sang một bên, kiếm trong tay đâm vào một gã thích khách đã chết.
Nhìn thấy Ngũ Tử Ngang, đôi mắt lộ ra bên ngoài của Tử Vụ trừng to, tiếp theo liền hiện lên hận ý, Khổng Tắc Huy vừa thở hổn hển vừa gầm nhẹ, “Vì sao ngươi lại ra đây!”
“Giao hắn cho ta.”
Ngũ Tử Ngang thản nhiên nói, nhìn chằm chằm vào Tử Vụ.
Khổng Tắc Huy không vui, “Hắn là của ta!” Hắn chưa từng quên người này đã từng lăng nhục hắn!
Ngũ Tử Ngang cũng không thèm nhìn tới hắn mà chỉ nói, “Ôn tổng quản mới là của ngươi, đem hắn giao cho ta. Hiện tại ta đang rất khó chịu, cần phải phát tiết.”
“Ngươi!” Khổng Tắc Huy nghiến răng nghiến lợi, nhưng thái độ của Ngũ Tử Ngang rất kiên quyết nên hắn chỉ đành nói, “Lưu lại một chút cho ta! Ta cũng đang rất khó chịu!”
“Được.”
Liếc nhìn Tử Vụ một cái, Khổng Tắc Huy xách kiếm đi tìm mấy tên thích khách khác.
Tử Vụ lui ra sau mấy bước, nhìn vào người không nên xuất hiện ở nơi này, rốt cục hắn cũng mở miệng, “Hóa ra ngươi không chết mà chỉ lén lút đến Tị Thử sơn trang. Xem ra việc Lương Vương bị biếm chỉ là khổ nhục kế do hoàng đế Đại Đông và Lương Vương bày trò. Ta, bị lừa.”
Ngũ Tử Ngang nhếch môi cười lạnh, “Đa tạ ngươi đã cho bổn Vương danh sách. Những người có tên trong danh sách ắt hẳn hiện tại đều bị Lâm thái sư bắt giữ.”
“Đê tiện!”
Lời nói của Ngũ Tử Ngang còn lạnh hơn so với Tử Vụ, “Ngươi không nên âm mưu tổn hại người quan trọng nhất đối với ta.”
Tuyết càng lúc càng lớn, cơ hồ làm cho người ta không thấy rõ xung quanh. Bông tuyết dưới đất được hất tung, kiếm quang mang theo một màu đỏ tươi.