Trầm Nịch

Chương 129 :

Ngày đăng: 21:43 18/04/20


Trong mắt người đời, Ngũ Tử Ngang là Lương Vương ôn hòa nho nhã, trên mặt của hắn luôn mang theo nụ cười khiến người ta cảm thấy như mộc xuân phong, khiến người ta trong lúc lơ là sẽ thả lỏng đề phòng mà kết giao với hắn. Đối với Ngũ Tử Ngang mà nói, ngoài miệng có thể giải quyết sự tình thì hắn tuyệt đối sẽ không động võ, cũng bởi vì vậy mà trong lúc sơ hở Tử Vụ bị chuôi kiếm của Ngũ Tử Ngang đánh mạnh vào sau gáy, rồi mới bị gạt ngã xuống đất, mũi kiếm kê sát vào cổ, khăn bịt mặt đã sớm bị kéo xuống trong lúc giao đấu, trên mặt của Tử Vụ là vẻ kinh ngạc và bất ngờ không thể che giấu.



Thu hồi vẻ ôn hòa là sự kiên quyết lạnh lùng, hàn quang trong mắt hiện lên, tiếng kêu thảm thiết của Tử Vụ nhất thời vang vọng, tứ chi vì đau đớn mà run rẩy, gân mạch trên tứ chi bị Ngũ Tử Ngang cắt đứt không hề lưu tình.



Ngồi xổm xuống bên cạnh Tử Vụ, Ngũ Tử Ngang nắm tóc của hắn, nhấc đầu của đối phương lên rồi lạnh lùng nói, “Ta biết mục đích đến đây của ngươi, đơn giản là vì cái tên vô dụng kia.”



Tử Vụ phun một ngụm nước miếng dính đầy máu về phía Ngũ Tử Ngang, lạnh nhạt nói, “Đường đường là Lương Vương mà lại đê tiện như thế, hoàng đế Đại Đông thật sự là đáng thương.”



Chát!



Ngay sau đó trên mặt của Tử Vụ liền xuất hiện một dấu ấn đỏ chót hình bàn tay. Tránh đi ngụm nước miếng kia, Ngũ Tử Ngang xuất thủ không hề lưu tình.



Ở một bên nhàn nhã, lúc này Khổng Tắc Huy đi đến, vỗ vai của Ngũ Tử Ngang, “Vương gia, ngài cần phải quay về.”



Trong lòng có một chút thoải mái, Ngũ Tử Ngang không từ chối Khổng Tắc Huy, hắn mở miệng nói với Khổng Tắc Huy, “Phế võ công của hắn, tra ra dư đảng, lưu mạng hắn lại, ta còn có chỗ cần dùng.”



“Yên tâm.”



Ngũ Tử Ngang xoay người nhìn Khổng Tắc Huy một cái, Khổng Tắc Huy khẽ gật đầu, hắn và Diêm Nhật sẽ giải quyết tốt chuyện còn lại, tuyệt đối không để cho tin tức Ngũ Tử Ngang ở Tị Thử sơn trang lọt ra ngoài.



Ngũ Tử Ngang thở ra một hơi ngột ngạt, khóe miệng mỉm cười rồi ly khai. Sau khi hắn đi, trong viện lại vang lên một tiếng kêu thảm thiết, Khổng Tắc Huy ra lệnh cho thủ hạ thu dọn những thi thể dưới đất, còn hắn thì dẫn đi Tử Vụ đã bị phế võ công.



Tuyết rơi càng lúc càng nhiều, toàn bộ sơn trang đã bị tuyết phủ trắng xóa, tựa hồ ngay cả ông trời cũng muốn tẩy rửa sơn trang đẫm máu để nghênh đón một tân sinh mệnh.



Tử Vụ bị bắt, Khổng Tắc Huy và Diêm Nhật phân công một nhóm thị vệ và tiểu quỷ tranh thủ nghỉ ngơi, rồi lệnh cho những người khác thay phiên canh giữ sơn trang. Bọn họ không biết thích khách có còn dư đảng hay không, nhưng Tử Vụ rõ ràng là thủ lĩnh của đám thích khách, bắt được hắn cũng là một đả kích nặng nề đối với đám thích khách.



Tần Ca vẫn đang ngủ, tẩy đi một thân huyết khí, thay đổi xiêm y, Ngũ Tử Ngang bảo trì tư thế lúc trước, ngồi bên giường canh giữ Tần Ca, chờ người này tỉnh lại. Ở bên cạnh Tần Ca và nhi tử, trên người của Ngũ Tử Ngang không còn sót lại bất kỳ sự tàn nhẫn và nghiêm nghị nào như mới vừa rồi khi đối mặt cùng Tử Vụ, hắn chỉ là một người cha vui mừng vì có được quý tử, cao hứng đến mức phát điên, chỉ là một nam tử bình thường rất yêu Tần Ca mà thôi.



“Oa oa….” Đang ngủ ngon lành thì tiểu gia khỏa thức dậy, tiếng khóc của nó làm cho Ngũ Tử Ngang luống cuống tay chân. Một người khác nhanh hơn hắn một bước, vội vàng bế lấy tiểu thái tử, thuần thục vỗ về rồi vừa cười vừa nói, “Vương gia, điện hạ tè dầm, chắc cũng đói bụng rồi. Để nô tài bế điện hạ đưa cho nhũ mẫu.”



“Nhũ mẫu có thể tin được hay không?” Dùng một ngón tay nhẹ nhàng lau đi giọt lệ của nhi tử, Ngũ Tử Ngang không biết hàng lông mày của mình vì đau lòng mà đang nhíu chặt.



Thân Mộc nói, “Vương gia yên tâm, nhũ mẫu đều là do Ôn tổng quản và Diêm Nhật đích thân chọn. Vương gia, nô tài đi thay tã cho điện hạ trước.”



Ngũ Tử Ngang vươn tay, “Để ta, ngươi dạy ta đi.” Hắn đã bỏ lỡ một thời gian trưởng thành của nhi tử, hắn muốn bù đắp.



Thân Mộc chấp nhận, hắn giao đứa nhỏ cho Vương gia rồi bắt tay dạy Vương gia thay tã cho đứa nhỏ. Nhìn vẻ mặt yêu thương của Vương gia, ánh mắt của Thân Mộc trở nên ươn ướt. Nếu khi đó bệ hạ sau khi sinh Hà Hoan điện hạ mà cũng có người nọ giống Vương gia ở bên cạnh, yêu thương Hà Hoan điện hạ thì bệ hạ cũng sẽ không tự thiêu như vậy. Xoay người lau mắt, Thân Mộc thầm nói ở trong lòng: Bệ hạ, Hà Hoan điện hạ hiện tại rất hạnh phúc, Hoàng Thượng rất thương hắn, ngài hãy an tâm mà chuyển thế đi, nô tài sẽ ngày ngày cầu nguyện đến kiếp sau ngài có thể gặp được một người yêu ngài, thương ngài. fynnz.wordpress.com



Quả nhiên đúng như Khổng Tắc Huy đã đoán, Ngũ Tử Ngang không chỉ thay tã cho nhi tử mà còn giặt sạch tã. Khi giặt tã, Ngũ Tử Ngang giống như đang tẩy một miếng vải quý hiếm nhất trên thế gian, sự ngọt ngào trên khuôn mặt, vẻ mỹ mãn trong nụ cười. Cũng bởi vì như vậy mà Ôn Quế mới không nỡ đoạt lấy miếng tã bẩn như vậy từ trong tay của Vương gia. Chuyện này làm sao lại là công việc mà một Vương gia phải làm!


Tần Ca ừ một tiếng, tỏ vẻ đã biết, hắn sẽ không lấy bản thân mình ra để đùa giỡn, nhất là sau khi hắn có nhi tử. Lúc trước điều dưỡng thân mình, hắn phải nằm trên giường hơn nửa năm, như vậy một tháng này đối với hắn mà nói cũng không có gì khó khăn.



“Khi nào thì ngươi quay về Nữ Trinh?” Hắn vẫn là quân vương, vẫn phải lấy đại cục làm trọng.



Ngũ Tử Ngang giả vờ cả giận, “Đã nói sau này ngươi không được quan tâm đến quốc sự. Khi nào quay về thì ta đã có dự tính của mình, hiện tại ngươi chỉ cần dưỡng hảo thân mình là được.”



Tần Ca không giận mà chỉ thản nhiên nói, “Ta cũng chỉ hỏi một chút mà thôi. Ngươi không cho ta quan tâm quốc sự thì ta sẽ không quan tâm quốc sự. Nhưng chẳng phải ngươi nói ta là lão bà của ngươi hay sao? Chuyện mà ngươi muốn làm, ta là lão bà của ngươi thì cũng phải biết rõ chứ.”



Ngũ Tử Ngang nở nụ cười vô lại, “Đúng rồi đúng rồi, là ta nghĩ nhiều.” Tần Ca thừa nhận là lão bà của hắn! Nếu không phải hiện tại không đúng lúc thì hắn nhất định phải thiết đãi yến tiệc ba ngày ba đêm!



“Vậy khi nào thì ngươi quay về Nữ Trinh?”



Hoàng Thượng biết rõ cách để thao túng tâm tư của thần tử, hắn vừa mới thừa nhận mình là lão bà của người nọ thì người nọ lập tức nói tất tần tật, “Chờ ngươi ở cữ xong thì ta sẽ về lại Nữ Trinh. Trước khi ta đi đã phân phó Diêm Mẫn gây rối Nữ trinh, càng loạn càng tốt. Việt Lặc Da nghĩ rằng ta đã chết, ta động tay động chân làm cho hắn tưởng đám thích khách là do Việt Lặc Sở phái đến. Vì để an toàn nên ta không cho Diêm Mẫn báo tin, bất quá ta rất hiểu Việt Lặc Da, hắn nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Việt Lặc Sở, nói không chừng hiện tại hai người đang đối đầu nhau.”



“Vậy ngươi định giải thích với hắn về chuyện mất tích của mình như thế nào?”



“A, rất dễ, ta chỉ cần bảo ta bị nước sông cuốn trôi, bị trọng thương, chỉ là dưỡng thương mất thời gian, rồi phải bí mật quay về Nữ Trinh. Việt Lặc Da tuyệt đối sẽ không nghi ngờ. Ngươi cứ yên tâm về chuyện của Nữ Trinh, quá lắm là một năm ta sẽ đem Nữ Trinh về bản đồ của Đại Đông.”



Bàn tay của Tần Ca dán chặt vào mặt của Ngũ Tử Ngang, “Ở đó có khỏe không?” Lại sắp ra đi.



Ngũ Tử Ngang cất lên giọng nói khàn khàn, “Không khỏe, nhớ ngươi, mỗi ngày đều nghĩ đến ngươi. Lần này ra đi không chỉ nhớ ngươi mà còn nhớ con.”



Tần Ca hé miệng, vừa muốn mở miệng thì đã bị cắt ngang.



“Ta không muốn xa ngươi và con, nhưng nếu không diệt trừ hậu hoạn thì ngày sau ta sẽ càng xa ngươi và con nhiều hơn nữa.” Ngũ Tử Ngang nhẹ nhàng hôn Tần Ca, nhẹ nhàng hôn nhi tử, “Ta hy vọng khi Tử Quân hiểu chuyện thì người làm cha này có thể ngày ngày ở bên cạnh hắn, nhìn hắn trưởng thành. Hiện tại hắn còn nhỏ, cho dù ta không ở bên cạnh hắn thì ngày sau hắn cũng sẽ không xa lánh ta. Tần Ca, ta không nói đùa, ta muốn đem cả thiên hạ này tặng cho ngươi, tặng cho Tử Quân của chúng ta. Ta muốn làm cho Tử Quân của chúng ta sau khi đăng cơ sẽ không phải lo lắng tứ phía có hổ rình mồi, ta muốn Tử Quân của chúng ta có thể an ổn làm hoàng đế của hắn.”



Tần Ca im lặng một lúc lâu, trong mắt là thâm tình và yêu thương, thậm chí là chìm đắm. Hơi thở giao triền thật lâu vẫn không thối lui, cho đến khi ngoài phòng truyền đến tiếng của Ôn Quế thì bờ môi đang kề sát của hai người mới chịu tách ra.



“Vào đi”



Ôn Quế và Thân Mộc tiến vào, một người bưng chén thuốc, một người bưng bát canh gà, phía sau hai người là Dung gia phụ tử. Không phải không nhìn thấy đôi môi đỏ sưng của Hoàng Thượng, nhưng tất cả mọi người đều làm như không phát hiện.



Lại một lần nữa đặt nhi tử xuống giường, Ngũ Tử Ngang nghe theo chỉ thị của Dung Niệm để thay thuốc cho Tần Ca, rồi mời đỡ Tần Ca ngồi dậy để đút thuốc cho hắn uống, sau đó là húp một bát canh gà và gần phân nửa bát cháo. Trước khi vết thương ở hậu huyệt lành lặn thì Tần Ca chỉ có thể ăn một chút thức ăn lỏng.



Tình trạng của Tần Ca rất tốt, mọi người cũng yên tâm, không tiếp tục quấy rầy Hoàng Thượng và Vương gia, tất ca đều lui ra ngoài. Sau khi bọn họ rời đi thì câu đầu tiên mà Tần Ca nói chính là, “Khi nào thì thôi Liễu Song?”



Ngũ Tử Ngang mỉm cười, “Ta sẽ gửi thư cho Tử Anh. Chờ sau khi ta hồi kinh thì sẽ trực tiếp dọn vào cung, đừng ai mơ tưởng đuổi ta ra khỏi cung.”



Tần Ca thật vừa lòng.