Trầm Nịch
Chương 13 :
Ngày đăng: 21:40 18/04/20
Cùng Hoàng Thượng dùng bữa sáng, trước khi các đại thần đến Đông Noãn Các để nghị sự thì Ngũ Tử Ngang lại xuất cung. Tuy rằng Hoàng Thượng muốn làm cho hắn kéo gần quan hệ với các quan văn, nhưng cũng không cần nóng lòng nhất thời. Trở lại khách điếm, nhị đệ và tam đệ đã lên đường đến Lương Châu. Ngũ Tử Ngang thay đổi xiêm y, để cho Ngũ Hiến giúp hắn cạo râu, tràn đầy sinh lực mang theo lễ vật và Ngũ Hoán đến doanh trại của Thủ Bị Quân.
Vừa thấy hắn, Quan Độ vừa cười vừa tiến lên cho hắn một quyền, “Lương Vương lần này hồi kinh nhưng lại làm cho kinh thành gà bay chó sủa, không thể sống yên ổn a.”
Ngũ Tử Ngang cũng vừa cười vừa cho hắn một quyền, “Có Quan lão đệ ở kinh thành, ta làm sao có thể náo loạn được chứ?”
Nói xong, hai người đi đến bên bàn rồi ngồi xuống ghế, Ngũ Tử Ngang đặt lễ vật lên bàn, “Ta biết Quan lão đệ vì chuyện của ta mà hao tâm tổn sức, đây chính là con gà mà từ sáng sớm ta đã phái người đến Thiên Lý Hương mua về, xem như bồi lễ.”
“Hảo cho ngươi Lương Vương, được ban thưởng nhiều như thế mà chỉ mang một con gà nho nhỏ đến cho ta. Ít ra cũng phải thỉnh huynh đệ ta đến Mãn Doanh Lâu ăn uống một bữa mới được chứ!” Nói là nói như thế, Quan Độ lại thúc giục người hầu đi lấy rượu, hơi nóng thấm qua lớp vải, làm cho mùi thơm của con gà ngào ngạt đến nức mũi. Cũng không chờ thủ hạ mang lên đôi đũa, Quan Độ trực tiếp dùng tay xé một phần đùi gà rồi ngoặm lấy một miếng.
Đợi đến khi rượu và thức ăn được đưa lên, Quan Độ để cho thuộc hạ đi ra ngoài, Ngũ Hoán cũng lui ra, lưu lại hai người nói việc riêng. Quan Độ ăn thịt gà, sắc mặt trở nên nghiêm túc, “Lúc này Hoàng Thượng thu lại thái ấp của ngươi, nhưng không tước vương vị, rốt cục là vì sao? Ngươi có tính toán gì hay không?”
Ngũ Tử Ngang cười khổ, “Trong triều yêu cầu tước vương cũng không phải ngày một ngày hai. Chẳng qua Hoàng Thượng niệm tình cũ, cho nên trì hoãn không hạ chỉ. Lúc trước các đại thần trong triều dâng tấu chương thỉnh Hoàng Thượng tước vương, trùng hợp ta lại tự tiện hồi kinh, đâm đầu vào rọ. Hoàng Thượng cũng có ý tước vương, hôm nay có thể lưu lại tước vị của ta hoàn toàn là dựa vào tình nghĩa xưa kia giữa ta và Hoàng Thượng.”
Quan Độ nhíu mày nói, “Ngươi nói thử xem, ngươi không có việc gì thì hồi kinh làm chi? Hảo hảo ở Lương Châu làm Lương Vương của ngươi. Trời thì cao, vua thì xa, ngươi tội tình gì phải hồi kinh để chịu tai bay vạ gió?”
Ngũ Tử Ngang phiền muộn uống một ngụm rượu, “Cho dù ta tránh ở Lương Châu, Hoàng Thượng muốn tước vương thì ta cũng trốn không được. Chẳng lẽ muốn ta mưu phản hay sao? Không bằng hồi kinh, để cho Hoàng Thượng nhớ rõ tình xưa.” Nói xong, hắn dập tắt nụ cười trên môi, “Tuy rằng thái ấp không còn, nhưng Hoàng Thượng vẫn để lại vương vị của ta, ta đã thấy thỏa mãn.”
Quan Độ thở dài, “Ta chỉ sợ đến lúc đó ngay cả vương vị của ngươi thì Hoàng Thượng cũng muốn tước. Lần này ngươi bị nhốt ở trong cung, ngoại trừ Liễu Thượng Thư, quan văn không có người nào cầu tình cho ngươi. Mấy ngày qua Hoàng Thượng vì chuyện của Cổ Khang Ất mà long nhan giận dữ, những người đó còn nhẫn nhịn. Chờ chuyện này qua đi, nói không chừng bọn họ lại tiếp tục thượng tấu để Hoàng Thượng tước vương vị của ngươi. Ta lo lắng a.”
Ngũ Tử Ngang lại uống một ngụm rượu sầu, mỉm cười nói, “Quân xử thần tử, thần bất tử bất trung.”
“Ai.” Quan Độ cũng không thể nói được điều gì tốt hơn, làm quan trong triều, có một số việc không thể nề hà, “Lão huynh, quay về kinh, mọi việc phải hết sức cẩn thận. Kinh thành không thể so với Lương Châu, rất nhiều người dòm ngó ngươi. Ta có thể giúp được điều gì thì nhất định sẽ giúp. Tử Anh ở chỗ của ta, ngươi cứ việc yên tâm.”
“Ha ha.” Ngũ Tử Ngang lại nện cho Quan Độ một quyền, “Hảo huynh đệ.”
“Ha ha.”
Tần Ca trừng mắt, “Vì sao phải chờ đến khi qua tất niên?”
“Bởi vì ta muốn ở lại kinh thành cùng Hoàng Thượng đón lễ tất niên, qua năm sau mới đi Lương Châu.”
Trong ngực siết chặt, Tần Ca nhắm mắt lại, khóe miệng khó nén khỏi sung sướng, “Chức vị Lại Bộ Thượng Thư và Thị Lang sẽ chờ đến khi qua tất niên rồi bàn tiếp. Còn việc chọn người thống lĩnh ba vạn quân cận vệ, nếu ngươi có ai thích hợp thì cứ tiến cử.”
Ngũ Tử Ngang nghiêng đầu nhìn Tần Ca, “Hoàng Thượng không sợ các đại thần nói rằng Hoàng Thượng thiên vị ta hay sao?”
“Muốn nói thì cứ nói. Cho dù trẫm không cần người của ngươi, thì bọn họ cũng sẽ nói trẫm thiên vị ngươi, trừ phi trẫm giáng ngươi làm thứ dân thì bọn họ mới có thể yên tâm.” Nghĩ đến những tính toán trong đầu của mọi người, Tần Ca liền cảm thấy phiền lòng, giọng điệu cũng không tốt lắm.
Ngũ Tử Ngang mỉm cười, giảm nhẹ lực đạo trong tay, “Vậy cứ để cho bọn họ nói. Một ngày nào đó, ta sẽ làm cho bọn họ không còn gì để nói.”
“Trẫm biết.”
Không muốn đề cập đến chuyện phiền lòng, Tần Ca hưởng thụ khoảnh khắc ôn nhu hiếm có này. Trước khi Ngũ Tử Ngang bước vào Liễu phủ thì hắn đã nhận được tin tức. Không hỏi Ngũ Tử Ngang có gặp mặt Liễu Song hay không, không hỏi Ngũ Tử Ngang thấy nàng thì có xúc động hay không. Hắn đem chính người mình yêu cho nữ nhân kia, bây giờ hắn hưởng thụ một chút ôn nhu của người nam nhân này thì cũng không hề quá phận.
Hai người dùng bữa tại Đông Noãn Các, Tần Ca hạ lệnh không cho bất luận kẻ nào làm phiền, hai người trốn vào Nhân Tâm Đường vừa chơi cờ vừa trò chuyện, thuận tiện thương thảo quốc sự. Mà bởi vì có Ngũ Tử Ngang nên Tần Ca không thể chuyên tâm xử lý chính sự, vì vậy đã đem không ít chuyện trọng yếu giao cho bọn quan viên. Khi Hoàng Thường dặn dò Ôn công công để cho mấy vị quan viên đó làm những việc gì, thì Ngũ Tử Ngang lại cười thầm trong lòng. Hắn muốn Hoàng Thượng giao một ít quốc sự cho bọn người đó lao tâm một chút, như vậy Hoàng Thượng sẽ không vất vả như trước.
Không phát hiện ra ‘âm mưu’ của Ngũ Tử Ngang, Tần Ca chìm đắm trong hạnh phúc ngắn ngủi khi hai người ở cùng với nhau. Mối tình thầm lặng không thể nói ra vẫn phi thường chua xót, nhưng có thể thường xuyên nhìn thấy người nọ, nỗi đau này cũng không quá khổ sở như xưa.
_________________
Dont worry about anything
Just do what you love and you believe its true
Hey, BEST FRIEND, Im waiting for you!!