Trầm Nịch

Chương 66 :

Ngày đăng: 21:41 18/04/20


“A, ăn ngon thật, thức ăn trong phủ của Lương Vương đại ca thật ngon.”



Giống như người bị bỏ đói cả tháng trời, hắn vùi đầu mà ăn, ngay cả trên mặt dính hạt cơm cũng không biết. Ai mà nhìn thấy hắn như vậy thì rất khó có thể đem hắn liên hệ với một vị hoàng tử.



“Tam điện hạ, ngài ăn chậm một chút, uống miếng trà đi, coi chừng mắc nghẹn.” Phạm Ngũ Thị vừa cười vừa rót đầy trà cho khách quý.



Hoàng tử hai tay đều dính đầy mỡ, hắn nâng mặt lên cũng dính đầy mỡ, ợ một cái rồi nói, “Ta không uống trà, chỉ uống nước.”



Lập tức có người đem đổ tách trà rồi thay bằng nước.



“Đa tạ Lương Vương đại ca.” Cúi đầu uống cạn tách nước, Hà Hoan lại vùi đầu vào miếng chân giò mà ăn.



Thân phận đã bị bại lộ, Hà Hoan cũng không cần phải che giấu. Sau khi ở trong cung một đêm, hắn liền theo Ngũ Tử Ngang quay về Lương Vương phủ. Trước khi sứ giả của Phượng Minh quốc đến đón hắn, hắn sẽ tạm thời ở trong Lương Vương phủ. Tần Ca vốn có ý muốn Hà Hoan ở lại trong cung nhưng lo lắng sẽ có người thích ăn dấm chua, vì vậy mới gửi Hà Hoan ở chỗ của Ngũ Tử Ngang, cũng miễn cho Ngũ Tử Ngang đa nghi.



Bị người nào đó ăn uống đến mức làm cho bản thân mình mất hết khẩu vị, Ngũ Tử Hoa nhìn về phía đại ca, dùng ánh mắt để hỏi: Đại ca, ngươi xác định hắn là tam hoàng tử Phượng Minh quốc? Không phải là khất cái chứ?



Ngũ Tử Ngang dùng vẻ mặt ôn hòa gắp một miếng cá cho Hà Hoan, hắn trực tiếp hỏi, “Tam điện hạ, ngươi ở kinh thành mấy ngày nay chưa được ăn bữa nào ngon hay sao?”



Hà Hoan nâng mặt lên, đôi mắt thật to lấp lánh niềm vui, trong miệng đầy thịt mà trả lời, “Mấy món bên ngoài mỗi lần ta ăn thì đều bị tiêu chảy, chỉ có thể ăn bánh màn thầu và mấy món dưa muối, cùng với thịt khô.”



Ngũ Tử Hoa lập tức nói, “Vậy tam điện hạ hiện tại không sợ tiêu chảy hay sao?”



Hà Hoan lắc đầu, “Nơi này là Lương Vương phủ, thức ăn rất sạch sẽ, tất nhiên sẽ không tiêu chảy.”



Ngũ Tử Ngang và Ngũ Tử Hoa trao đổi ánh mắt với nhau, Liễu Song nhìn thấy, nàng mỉm cười, chắp đũa gắp cho Hà Hoan vài miếng thịt bò.



“Đa tạ Vương phi tỷ tỷ.” Hà Hoan nhếch miệng cười với đối phương, lộ ra mấy miếng thịt vẫn chưa nuốt xuống, khiến Liễu Song vừa hé miệng là nở nụ cười.



“Oa!” Vội vàng nuốt xuống thức ăn trong miệng, Hà Hoan kinh hô, “Vương phi tỷ tỷ khi cười lên thật xinh đẹp, là tỷ tỷ xinh đẹp nhất mà ta từng nhìn thấy.”



Cúi đầu dùng bữa, chiếc đũa trong tay Ngũ Tử Anh run lên, sắc mặt nháy mắt trầm xuống, sau đó hắn gắp vài miếng thức ăn rồi cúi đầu ăn nhanh hơn. Liễu Song ngượng ngùng đến đỏ mặt, không biết nên ứng đối như thế nào. Nàng chưa bao giờ gặp ai thẳng thắn như vậy.



Trái lại Ngũ Tử Ngang lại không thèm quan tâm phu nhân của mình bị nam nhân khác khen xinh đẹp, hắn cười ha ha, “Tam điện hạ không phải sắp thành thân hay sao, bị tân nương tử nghe được cũng không tốt nga.”



Hà Hoan lập tức trừng lớn mắt, “Ta đã thắng cược, không cần phải thú tiểu cô tử của biểu muội của nữ nhi của biểu cữu và nhị di. Phụ vương tuyệt đối sẽ không nuốt lời.” Nói xong, trong mắt của hắn hiện lên e lệ, hai tay cầm lấy một cái chân giò mà cắn, sau đó nói một cách ngập ngừng, “Hơn nữa, ta, ta đã có người trong lòng….Tuy rằng, tuy rằng không biết hắn có thích ta hay không, nhưng mà ta, ta nhất định phải nói cho hắn biết, làm cho hắn cũng thích ta.”



Lúc này lại là đôi đũa trong tay của Ngũ Tử Ngang run lên bần bật, Ngũ Tử Hoa nhìn xem đại ca, sau đó lại nhìn nhị ca, hắn cảm thấy có một chút khẩn trương.



“Không biết tam điện hạ thích ai?” Bị khen xinh đẹp, Liễu Song không nhìn thấy trên bàn đang dậy sóng, nàng hiếu kỳ mà hỏi.




“Đại ca….”



Tâm tư của Ngũ Tử Hoa như trống gõ dồn dập, hắn tựa hồ nhìn ra được một ít sự tình mà không phải hắn có thể đụng đến.



“Tử Hoa, ngươi chỉ cần nhớ rõ ta là đại ca của ngươi, ta sẽ không lấy mấy trăm nhân khẩu của toàn Vương phủ mà xem là trò đùa. Nếu đời này đại ca phải phụ ai thì đại ca tình nguyện phụ Vương phi. Nhưng ta phụ bạc nàng cũng sẽ vì nàng mà an bài hảo đường lui. Ngày sau ngươi sẽ minh bạch.” fynnz.wordpress.com



Ngũ Tử Hoa nắm chặt quyền, nhìn tấm lưng kiên nghị của đại ca, hắn đoán không ra đại ca vì sao phải đưa lưng về hắn khi nói ra những lời này, nhưng hắn có thể nghe ra nỗi khổ và bất đắc dĩ trong lời nói của đại ca.



Tiến lên hai bước, Ngũ Tử Hoa đặt hai tay lên vai của Ngũ Tử Ngang rồi dùng sức, “Đại ca, ta tin tưởng. Từ khi còn nhỏ thì ta đã tin ngươi, chỉ cần Ngũ gia có ngươi thì tuyệt đối sẽ không sao. Đại ca, ta là đệ đệ của ngươi, ngươi bảo ta làm gì thì ta liền làm cái đó, sau này tuyệt đối sẽ không hỏi nhiều.”



Ngũ Tử Ngang xoay người lại, trên mặt là nụ cười ôn hòa mà Ngũ Tử Hoa quen thuộc. Hắn đặt tay lên vai của đệ đệ mình, “Có những lời này của ngươi là đủ rồi. Trước khi ta giao cho ngươi chuyện để làm thì ngươi phải vững vàng.”



“Ta biết.”



Tiễn bước Ngũ Tử Hoa, Ngũ Tử Ngang ngồi một mình trong thư phòng. Tử Hoa nhìn ra tâm tư của hắn, e rằng cô nãi nãi cũng đã phát hiện. Cũng may đều là người trong nhà, cũng không phải quá phiền phức. Chẳng qua….phun ra một hơi phiền muộn, hắn chà xát mặt, sau này cần phải cẩn thận mới được.



“Chủ tử, nữ nhân kia đã tỉnh.”



Trong phòng có người lên tiếng nhưng lại không lộ diện.



“Trước tiên ngươi bảo vệ nàng. Đừng cho nàng biết thân phận của ngươi, bất cứ chuyện gì cũng không cần phải nhiều lời.”



“Thuộc hạ hiểu rõ.”



“Đi đi.”



Ưỡn thẳng lưng, Ngũ Tử Ngang lại trở thành Lương Vương mà mọi người quen thuộc.



“Người đâu.”



“Có thuộc hạ.”



“Nói cho tam điện hạ, bổn vương muốn tiến cung.”



“Dạ.”



Đứng lên, khẽ mỉm cười một chút, Ngũ Tử Ngang hôn lên chuỗi tràng hạt trên tay. Thích thì thế nào? Trong lòng của người nọ chỉ có một mình hắn, vĩnh viễn cũng sẽ chỉ có một mình hắn.