Trầm Nịch
Chương 67 :
Ngày đăng: 21:41 18/04/20
Sao mà lại đói như vậy? Từ từ mở to đôi mắt, Ôn Quế đầu váng mắt hoa mà ngây ngốc một lúc lâu, một hồi sau mới nhìn thấy cây xà nhà bằng gỗ trên đỉnh đầu. Hắn xoa cái bụng đang kêu ọt ọt, sau khi thanh tỉnh một chút thì hắn chậm rãi xoay cần cổ cứng ngắc, đến khi cảnh tượng trong phòng ập vào mắt thì hắn mới giật mình bật dậy.
“Ai u.” Ngay sau đó, một trận choáng váng tấn công làm hắn ngã ngửa ra phía sau.
Một người đá văng cửa phòng mà vội vàng bước vào, khi hắn đi đến bên giường thì Ôn Quế nâng lên ngón tay run rẩy chỉ vào hắn, sắc mặt trắng bệch, bờ môi tái nhợt nói không nên lời.
“Sao vậy, ngủ nhiều đến mức choáng váng cho nên không nhận ra ta?” Khổng Tắc Huy ngồi xuống bên giường, kéo tay Ôn Quế một cách thô lỗ.
Ôn Quế chớp mắt, thiếu chút nữa lại bất tỉnh.
“Ngủ ba ngày chắc rất đói bụng, để ta lấy thức ăn cho ngươi, đừng chạy lung tung a.” Không hề giải thích một câu nào, Khổng Tắc Huy nhấc mông rời đi.
Sao, sao hắn lại ở trong phòng Khổng Tắc Huy! Ôn Quế trở nên chật vật, hắn khó khăn mà thở dốc. Phóng mắt nhìn lại, trong phòng vô cùng bề bộn, bụi bặm bám trên bàn dày cả tấc, miễn bàn đến đống xiêm y tùy tiện quấn vào tấm lót trải giường rồi vứt xuống sàn. Đầu óc choáng váng, hắn bất cẩn mà thoáng nhìn qua một phần màu xám trên bộ y phục không rõ màu được treo lên giá, lúc này tầm mắt trở nên tối sầm, nặng nề mà nằm sấp xuống giường, ra là một cái tiết khố không biết đã bao lâu chưa được giặt!
Hắn lại nằm ở nơi mà hắn đã từng thề vô số lần tuyệt đối không nên bước vào, cả đời này hắn chưa bao giờ gặp qua căn phòng nào đáng sợ như thế. Ôn Quế cố gắng không suy nghĩ vì sao mình lại ở chỗ này, thầm muốn nhanh chóng rời khỏi nơi vừa bẩn lại vừa bề bộn như vậy, làm cho toàn thân của hắn nhịn không được mà cảm thấy ngứa ngáy.
Ầm!
Người luôn luôn không thích lấy tay mở cửa đang đá văng cánh cửa, bưng đến một cái khay, trên khay có một chén cháo, một đĩa dưa muối và một cái bánh màn thầu.
Ôn Quế trừng mắt nhìn Khổng Tắc Huy một cách hung tợn, muốn hắn giải thích vì sao mình lại ở trong này.
“Ôn công công không nhớ gì hay sao?” Ngồi xuống bên giường, Khổng Tắc Huy trực tiếp đặt khay thức ăn lên giường, Ôn Quế theo bản năng mà lui về phía sau rồi hô to, “Làm sao có thể đặt thức ăn lên giường!”
“Yêu, Ôn công công ba ngày chưa ăn thứ gì mà vẫn còn có sức hay sao.” Khổng Tắc Huy cầm một chiếc đũa đâm vào bánh màn thầu rồi truyền sang, hỏi một cách không có hảo ý, “Ngươi xác định muốn ta đặt thức ăn lên bàn?”
Ôn Quế lập tức nghẹn họng, đúng vậy, đặt trên bàn thì còn sức để đến đó mà ăn hay sao. Bụng lại phát lên tiếng hò hét kêu gào, đói đến mức hắn cũng không muốn bận tâm bất cứ chuyện gì nữa. Vội vàng đoạt lấy bánh màn thầu, hắn há lớn miệng mà hung hăng cắn một miếng.
Cắn ha ba ngụm liền nuốt xuống, hắn nâng lên bát cháo húp một họng, sau đó lại há miệng cắn bánh màn thầu. Ăn ngấu nghiến trong chốc lát, đầu óc hồ đồ dần dần thanh tỉnh. Ôn Quế bất thình lình dừng lại, kinh hoàng nhướng mắt lên, một bàn tay ấm áp to lớn đang đặt trên đỉnh đầu của hắn, cũng che khuất tầm nhìn.
“An tâm mà ăn đi. Hoàng Thượng đang cùng Lương Vương uống trà, không đếm xỉa đến ngươi đâu. Có chuyện gì thì chờ ăn uống no đủ rồi nói sau.”
Những lời này chính là một thang thuốc an thần, Ôn Quế nhẹ nhàng thở hắt ra. Bàn tay trên đầu ly khai, hắn ấp úng nói một tiếng “Đa tạ”, sau đó không hề mở miệng mà chỉ chuyên tâm ăn uống. Khổng Tắc Huy cũng không nói, đôi mắt thâm trầm nhìn người nọ há to mồm mà ăn ngấu nghiến, một phần tâm can đang buộc chặt cũng trở nên thả lỏng.
Càn quét một trận, Ôn Quế lau miệng, thở hổn hển mấy hơi, lúc này mới giương mắt nhìn lên, “Còn nữa không?”
Khổng Tắc Huy chỉ một ngón tay lên trán Ôn Quế, đem khay thức ăn đặt lên cái bàn bẩn thỉu, sau đó mới nói, “Ngươi nhịn đói ba ngày, ăn nhiều một lần sẽ tổn thương dạ dày của ngươi. Sau hai canh giờ thì hẳn ăn tiếp.”
Ôn Quế xoa bụng rồi gật đầu, hắn nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, “Hiện tại là giờ gì?”
“Sắp đến giờ Thân.”
Ôn Quế cúi đầu, tiếp tục xoa bụng, trong lòng có rất nhiều nghi vấn nhưng lại không biết nên hỏi thế nào.
“Ngươi trúng khói mê, bị mê man ba ngày.”
Ôn Quế ngẩng đầu, ánh mắt trở nên phức tạp, “Ba ngày này…”
“Ta không thể nhịn cho đến khi lên giường.” Giọng nói khàn đặc, hắn nâng lên dục vọng ướt át của mình mà ma sát qua lại trước hậu huyệt của Tần Ca, sau đó trực tiếp đẩy vào nhụy cúc kiều diễm.
“Vào đi.”
“Ưm!”
Chèn vào phần đầu, dục vọng nóng bỏng chậm rãi mà lại tàn nhẫn xé mở nhụy cúc e lệ, thẳng tiến vào sâu bên trong. Sau khi để cho nam căn hoàn toàn xâm nhập vào cơ thể của Tần Ca, Ngũ Tử Ngang kéo xuống long bào khoác hờ hững trên người của Tần Ca, giống như dã thú lỗ mãng mà liếm lên tấm lưng ngọt ngào, rồi mới dùng hai tay chế ngự thắt lưng của Tần Ca, sau đó mạnh mẽ chuyển động.
“Ngô!” Nuốt xuống tiếng rên rỉ, Tần Ca không hề cảm thấy bản thân mình đang có hành vi dâm loạn. Đang rong ruổi trong cơ thể hắn chính là người nam nhân mà hắn yêu nhất, là người nam nhân mà cả đời này hắn không thể dứt bỏ. Thân thể này của hắn chỉ rộng mở vì người nam nhân này, mà tim của hắn cũng chỉ đập vì người nam nhân này.
“Ngươi là của ta, Tần Ca, ngươi là của ta.” Lưu lại một hôn ấn màu đỏ tươi trên tấm lưng trắng nõn, Ngũ Tử Ngang vòng hai tay dưới nách của Tần Ca rồi ôm chặt lấy hắn.
“Ta là của ngươi, Tử Ngang, ngươi cũng là của ta.” Kề sát vào người nam nhân ở sau lưng, Tần Ca cắn môi. Chính là như vậy, đúng, chính là như vậy mới làm cho hắn cảm nhận được hắn đang tồn tại, làm cho hắn biết người nam nhân này là của hắn, sẽ không bao giờ rời xa hắn.
Y phục của hai người vẫn chưa hoàn toàn thoát hạ. Dưới hạ thân, dục vọng rực lửa đang cuồng dã mà ra vào ở nơi mềm mại nhất của vị đế vương này. Kéo đầu của Tần Ca ngược ra sau, cùng Tần Ca hôn sâu, Ngũ Tử Ngang đem toàn bộ nỗi khổ không thể nói thành lời của mình để dung nhập vào mỗi một lần đâm xuyên thân thể của Tần Ca.
Tần Ca, ta là của ngươi, từ thân thể đến tâm can, không có chỗ nào là không phải của ngươi. Ta không hề nói đùa, nếu để cho ta lựa chọn, ta càng nguyện ý làm Lương hậu của ngươi mà không phải là Lương Vương. Bởi vì như vậy ta sẽ không hề cố kỵ để có được ngươi.
……
Trên đường phố náo nhiệt, một ông lão cầm gậy loạng choạng mà đi, thắt lưng còng xuống, chậm rãi tiến vào một ngõ nhỏ. Trong ngõ nhỏ không có ai, ngẫu nhiên có vài tiểu hài tử chạy ngang qua người hắn. Ông lão đi đến chỗ sâu trong cùng của ngõ nhỏ rồi dừng lại, bàn tay khô gầy lấy ra một chìa khóa ở bên hông để mở ổ khóa, sau đó mới đẩy cửa tiến vào. Khóa trái cửa, ông lão chậm rãi vào phòng.
“Ngài đã trở lại. ”
Người ở trong phòng khi thấy ông lão tiến vào thì lập tức đứng dậy, vẻ mặt kính sợ. Trong khi ông lão lại bất ngờ đứng thẳng lưng rồi đi đến trước bàn gỗ để ngồi xuống.
“Có kẻ nào khả nghi tiến đến Bách Hoa lâu hay không ? ” Ngữ thanh của ông lão hoàn toàn không tương xứng với khuôn mặt đầy nếp nhăn của hắn, trong mắt lại là hào quang sắc bén khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Người nọ lắc đầu rồi nhíu mi nói, “Chủ nhân, chẳng lẽ chúng ta đã đoán sai ? Hắn căn bản không phải là Ám Dạ. ”
“Không, hắn tuyệt đối chính là Ám Dạ.” Ông lão lạnh lùng nói, “Một chiêu mà hắn dùng để giết Hòa thượng giống y như đúc với Ám Dạ. Ám Dạ tiêu thất năm năm, không ngờ hắn lại ở bên cạnh Tần Ca. Sơ sẩy một chút mà lại khiến chúng ta phiền phức như vậy. Kiên nhẫn chờ đi. ”
“Ngộ nhỡ hắn thẹn quá hóa giận mà giết chết Minh Châu thì sao ? Vì sao không trực tiếp giết hắn?”
Ông lão liếc mắt một cái, người nọ không dám nói tiếp nữa.
“Cứ làm theo những gì đã được phân phó, đừng lắm lời. Nếu có thể giết hắn thì ta đã sớm động thủ, không cần chờ ngươi đến hỏi.”
“Thuộc hạ lắm miệng.”
“Ta muốn rời đi kinh thành một quãng thời gian. Chuyện ở kinh thành ta giao cho ngươi, mọi việc phải cẩn thận.”
“Thuộc hạ hiểu rõ.”
Ông lão đứng lên, chống gậy xuống đất rồi lại ly khai.
————–