Trầm Nịch
Chương 71 :
Ngày đăng: 21:41 18/04/20
Ai cũng có thể nhìn ra hôm nay tâm tình của Hoàng Thượng không tốt, càng đừng nói tâm phúc bên cạnh Hoàng Thượng, Lương Vương Ngũ Tử Ngang. Sáng sớm các vị đại nhân Nội các bẩm tấu về việc chấp hành các quy định thuế mới với Hoàng Thượng, nhưng Hoàng Thượng không chỉ không liếc mắt nhìn Lương Vương một cái, ngay cả khi nói chuyện với hắn thì cũng lãnh đạm, khiến cho Ngũ Tử Ngang luống cuống toát mồ hôi lạnh.
Nghe xong chính sự, Tần Ca lạnh lùng liếc mắt nhìn khuôn mặt khẩn trương của Lương Vương, sau đó hỏi một cách thản nhiên, “Trẫm nghe nói Lương Vương muốn nạp thiếp, thật sự là có chuyện này hay sao? Lương Vương mới vừa thành thân không bao lâu mà đã nghĩ đến việc nạp thiếp, không biết là coi trọng khuê tú nhà ai mà lại nóng vội như thế, trẫm thật sự có một chút hiếu kỳ.”
Thân mình của Trần Hí Ngôn hơi chấn động, hắn cúi đầu. Ngũ Tử Ngang cũng vội vàng tiến lên mà thanh minh, “Hoàng Thượng, oan uổng cho thần. Thần vừa mới thànnh thân chưa được bao lâu. Vương phi lại đang có thai, thần căn bản chưa từng có ý niệm này trong đầu. Không biết Hoàng Thượng nghe được những lời này từ đâu?”
“Trong triều đang lan truyền việc Lương Vương muốn nạp thiếp, trẫm chỉ thoáng dựng lỗ tai cũng đã nghe được. Nam nhân tam thê tứ thiếp đúng là chuyện bình thường, nếu Lương Vương muốn nạp thiếp thì cũng không thể chỉ trích, chẳng qua Lương Vương vừa hồi kinh, tốt nhất là nên lấy quốc sự làm trọng, chuyện về nữ nhân thì ít hôm nữa hẳn tính sau cũng không muộn. Trẫm không muốn nghe người ta nói Lương Vương chỉ là một kẻ háo sắc.”
“Thần không dám, Hoàng Thượng giáo huấn rất phải.” Trong lòng của Ngũ Tử Ngang thầm oán Liễu Vân Phi và Trần Hí Ngôn đã hại hắn.
“Còn có một chuyện mà Lương Vương cũng cần phải giữ thân mình trong sạch. Có người nói với trẫm đêm qua Lương Vương đi Bách Hoa lâu để chuộc một tiểu quan. Từ khi nào thì Lương Vương cũng để ý đến nam sắc?”
Ai cũng có thể nhận ra long nhan đang nổi giận, không ai dám lên tiếng biện hộ cho Ngũ Tử Ngang.
“Oan uổng cho thần….” Ngũ Tử Ngang quỳ xuống, “Đêm qua thần phải đi Bách Hoa lâu để chuộc một tiểu quan, nhưng cũng không phải thần coi trọng tên tiểu quan kia. Mà là…..là chuyện xấu trong nhà, chuyện xấu trong nhà, thỉnh Hoàng Thượng thứ tội.”
“Nếu là chuyện xấu trong nhà, vậy thì đừng nói.” Tần Ca hoàn toàn không hề liếc nhìn Ngũ Tử Ngang.
“Hoàng Thượng….” Ngũ Tử Ngang lộ ra vẻ mặt khó xử, gấp đến mức mặt mũi đều trở nên trắng bệch, “Hoàng Thượng, là, kỳ thật là….kỳ thật là người trong phủ đến Bách Hoa lâu….để uống rượu, nhìn thấy tiểu quan tên là Minh Châu bị người ta lăng nhục rất đáng thương, vì vậy muốn chuộc thân cho hắn. Nhưng khế ước mà Minh Châu ký lại là văn tự bán dứt, người hầu kia của ta ngày thường đã quen thói tùy tiện, khi trở về càng không ngừng năn nỉ ta ra mặt chuộc thân cho tên Minh Châu kia. Người hầu của ta lại lớn lên từ nhỏ cùng với ta, cũng có thể xem như là huynh đệ, ta không nỡ thấy hắn cầu xin như vậy nên liền đi giúp hắn chuộc người nọ ra. Nhưng ta tuyệt đối không thể để cho Minh Châu kia ở trong quý phủ làm bại hoại thanh danh của ta, cho nên ta liền để cho tên người hầu tiễn bước hắn suốt đêm, thỉnh Hoàng Thượng minh xét….”
Tần Ca vẫn đang lạnh mặt, “Trẫm không tiện xen vào việc nhà của Lương Vương, nhưng ngươi là Lương Vương, là đại thần của Nội các, là thần tử mà trẫm nể trọng. Mỗi một cử chỉ hành vi của ngươi đều được bá quan ghé mắt, đừng để cho trẫm nhìn thấy quá nhiều tấu chương hạch tội của ngươi.”
“Thần biết tội….”
Tiếp theo, Tần Ca đảo mắt một vòng lên người của các đại thần rồi nói, “Thân là trọng thần triều đình, các ngươi phải khéo léo trong ngôn hành, trang nghiêm trong cử chỉ. Đừng để người khác chê cười. Bằng không trẫm làm sao có thể đi quản người khác?”
“Hoàng Thượng giáo huấn rất phải, chúng thần hổ thẹn.” Những người bị vạ lây đều âm thầm oán trách Ngũ Tử Ngang.
“Đều lui xuống đi.”
Tần Ca lộ ra bộ dáng mất kiên nhẫn, tựa hồ hôm nay không muốn bàn chuyện quốc sự.
“Hoàng Thượng….” Ngũ Tử Ngang vẫn quỳ dưới đất,vẻ mặt khẩn cầu.
“Lương Vương lưu lại, các ngươi đều lui ra đi.”
“Vương gia, đã lâu không gặp.” Người nọ chào hỏi hắn một cách quen thuộc. Ngữ thanh hơi nhẹ nhàng, khuôn mặt trắng mịn, bộ dáng khoảng chừng tứ tuần. fynnz.wordpress.com
“Ngũ Hiến, ngươi lui xuống đi. Đóng cửa lại cho ta.”
Ngũ Hiến lo lắng nhìn Vương gia, sau đó lui xuống rồi đóng cửa lại.
Cửa vừa đóng thì người nọ đột nhiên quỳ xuống, “Tại hạ là Thân Mộc, phụng chỉ Phượng Minh Vương tiến đến để nghênh đón tam điện hạ hồi cung. Thân Mộc có chuyện quan trọng cần mật đàm với Hoàng đế bệ hạ, vì vậy không thể không quấy rầy Vương gia, thỉnh Vương gia đừng trách.”
“Hóa ra là Thân đại nhân.” Ngũ Tử Ngang vội vàng tiến đến để nâng Thân Mộc đứng dậy. Thân Mộc là Tổng quản công công bên cạnh Phượng Minh Vương, địa vị của hắn ở Phượng Minh quốc cũng ngang ngửa với Ôn Quế.
Sau khi đứng dậy, Thân Mộc liền lên tiếng, “Ba ngày sau Thân Mộc sẽ chính thức tiến cung gặp mặt Hoàng đế bệ hạ, nghênh đón tam điện hạ quay về. Thân Một vào kinh trước là vì không muốn kinh động người khác, mong rằng có thể được Vương gia giúp đỡ, để cho Thân Mộc có thể lén gặp mặt Hoàng đế bệ hạ một lần.”
“Thân đại nhân nói như vậy là quá khách khí. Ta lập tức an bài cho đại nhân và Hoàng Thượng gặp mặt.”
“Thân Mộc đa tạ Vương gia. Lần này Thân Mộc tiến đến có mang theo mật thư của Phượng Minh Vương, nếu không phải bất đắc dĩ, Thân Mộc sẽ không vô lễ tiến đến gặp Vương gia như vậy.”
“Tuyệt đối đừng nói như thế. Thỉnh Thân đại nhân nghỉ ngơi tạm một chút, ta lập tức sẽ nghĩ cách.”
“Đa tạ Vương gia.”
Phái người mang đến vài món ăn, Ngũ Tử Ngang ra khỏi thư phòng, hắn không tiến cung mà lại đi quanh phủ một vòng rồi sau đó mới quay về thư phòng. Đợi đến khi trời hoàn toàn tối mịt, hắn lén lút dẫn Thân Mộc ra khỏi Vương phủ. Đánh xe ngựa vài vòng ở kinh thành, sau khi xác định không có ai đi theo thì Ngũ Tử Ngang mới đưa Thân Mộc vào tiểu viện.
Đợi ước chừng một tách trà nhỏ thì có một chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa tiểu viện. Người trên xe khoác áo choàng che khuất dung mạo. Sau khi hắn đi vào tiểu viện thì xe ngựa lập tức rời đi.
Tiến vào phòng, người này liền mở ra mũ áo choàng. Sau khi nhìn thấy hắn thì Thân Mộc lập tức quỳ xuống hành lễ, “Tại hạ Thân Mộc, khấu kiến Hoàng đế bệ hạ.”
“Mau mau đứng dậy.”
Thân Mộc đứng lên, rút ra một phong thơ từ trong y mệ rồi dâng lên bằng hai tay, “Hoàng đế bệ hạ, đây là mật thư do Phượng Minh Vương nhờ tại hạ giao cho bệ hạ.”
Tần Ca lấy thư ra, sau khi xem xong thì hắn liền cau mày, sắc mặt dị thường chăm chú.
———–