Trầm Nịch

Chương 85 :

Ngày đăng: 21:42 18/04/20


Khẩn cấp bàn bạc trong thư phòng một buổi tối, sáng hôm sau Tần Ca phái đám tiểu quỷ bí mật đi đến Á Mộc và Lộc Nhi, hai nước phụ cận Phượng Minh quốc, âm thầm chuẩn bị sẵn sàng. Tần Ca hạ tử lệnh, trước khi Phượng Minh quốc thông báo tin buồn thì trong triều không được tiết lộ ra ngoài. Tần Ca lưu lại một mình Đại tướng quân Trang Khiếu. Ngày thứ ba, Trang Khiếu mang theo thủ dụ của Tần Ca mà rời khỏi kinh thành.



Phượng Minh Vương băng hà vượt qua dự đoán của Ngũ Tử Ngang và Tần Ca, sau khi Ngũ Tử Ngang quay về từ Phượng Minh thì hai người cũng đã nghĩ đến việc Phượng Minh sẽ xảy ra biến cố, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tuy nhiên không ngờ Phượng Minh Vương lại tự thiêu như vậy. Tuy rằng chỉ gặp Phượng Minh Vương vài lần nhưng khi biết được người nọ dùng cách như thế để kết thúc sinh mệnh của mình thì tâm tình của Ngũ Tử Ngang lại phi thường trầm trọng.



Ở trong cung liên tục ba ngày, lúc này Ngũ Tử Ngang quay về Vương phủ. Sau khi thay đổi xiêm y thì gặp vài vị quan viên trong triều, lại nghị sự với đám người của Phùng Duy Châu một lúc, rồi dùng ngọ thiện với cô nãi nãi, đùa một chút với trưởng nữ sắp được một tuổi thì Ngũ Tử Ngang lại vội vàng vào cung. Vương phi Liễu Song đã sớm dửng dưng với việc hắn thường xuyên ở lại hoàng cung để nghị sự với Hoàng Thượng vào mỗi buổi tối. Thậm chí trước khi Ngũ Tử Ngang tiến cung mà nàng còn săn sóc thu dọn vài bộ xiêm y cho hắn, dặn dò hắn tự chiếu cố thân mình cẩn thận.



“Song nhi, Tử Ngang càng ngày càng bận rộn, thật ủy khuất cho ngươi.” Nắm tay Liễu Song, Phạm Ngũ Thị nói một cách áy náy.



Liễu Song lắc đầu rồi mỉm cười, “Cô nãi nãi, Vương gia không bận rộn thì Ngũ gia chúng ta làm sao có được vinh quang như hôm nay. Vương gia hiện tại là song Vương, đương nhiên sẽ càng bận rộn. Ta rất hiểu, dù sao cũng chỉ đau lòng vì thân mình của hắn mà thôi.”



“Ai….” Một tiếng thở dài của Phạm Ngũ Thị bao hàm rất nhiều cảm xúc. Nàng vỗ nhẹ lên tay của Liễu Song nhưng không nói thêm điều gì nữa. Từ sau khi Liễu Song sinh hạ trưởng nữ thì thời gian Ngũ Tử Ngang ở trong phủ càng ngày càng ít, ngược lại Ngũ Tử Anh lại thường xuyên ở trong phủ. Nhất là sau khi Ngũ La Y bắt đầu tập đi, Ngũ Tử Anh mỗi ngày đều quay về phủ tự mình dạy nàng tập đi, tựa như hắn mới chính là phụ thân của tiểu hài tử này.



Mỗi khi nhìn thấy Liễu Song ở một bên mỉm cười, trong khi Ngũ Tử Anh với đôi mắt lấp đầy hạnh phúc mà dìu La Y tập đi, thì trong lòng của Phạm Ngũ Thị lại khẩn trương. Mà nàng đôi khi sẽ có ảo giác đây chính là Ngũ Tử Ngang cố ý dung túng. Nàng đã tìm Ngũ Tử Ngang để hỏi vài lần, nhưng Ngũ Tử Ngang nếu không pha trò với nàng thì sẽ lộ ra biểu tình không hề lo lắng, cứ vài lần như vậy thì Phạm Ngũ Thị cũng không tiếp tục tìm Ngũ Tử Ngang, cũng bởi vì như vậy mà nàng lại có loại ảo giác này.



“Cô nãi nãi, ta dìu ngài quay về phòng nghỉ ngơi.”



“Hảo.”



Cầm gậy chống xuống đất, Phạm Ngũ Thị đứng dậy. Liếc mắt nhìn Liễu Song, hiện tại khí sắc của Song nhi tốt hơn so với thời điểm mới bước chân vào Vương phủ rất nhiều, Phạm Ngũ Thị cũng tạm thời đè ép bất an xuống đáy lòng. Tử Ngang từ khi còn nhỏ sẽ không để cho người ta phải bận tâm, hắn nhất định đã chu toàn đối với chuyện của hắn và Liễu Song. Nghĩ đến đây thì Phạm Ngũ Thị chỉ cầm tay của Liễu Song rồi lặng lẽ quay về phòng.



Cùng cô nãi nãi nói chuyện thêm một chút, sau đó Liễu Song liền quay về phòng. Ngồi trước bàn trang điểm để cho Quyên Tử gỡ xuống trang sức và thay đổi xiêm y, tầm mắt của Liễu Song vẫn dừng trên chiếc hộp chứa dụng cụ thêu may đặt trên bàn – đó là của Ngũ Tử Anh tặng nàng. Nhớ tới vẻ mặt khẩn trương của người nọ ngay lúc ấy thì Liễu Song lại nhịn không được mà bật cười.



“Nương nương?” Nghe thấy tiếng cười, Quyên Tử liền nhìn sang.
Cùng Tần Ca hôn sâu, Ngũ Tử Ngang đem hết thảy ôn nhu của mình truyền vào nụ hôn này, lần lượt vuốt ve thân thể của Tần Ca. Không biết vì sao khi nghĩ đến Phượng Minh Vương thì hắn sẽ nhịn không được mà rùng mình. Thông qua Phượng Minh Vương, Ngũ Tử Ngang có thể nhìn thấy bóng dáng của Tần Ca. Nếu có một ngày hắn phụ Tần Ca thì Tần Ca cũng sẽ giống như Phượng Minh Vương hay sao? Lạnh run cả người, Ngũ Tử Ngang đem chính mình chôn vào trong cơ thể ấm áp của Tần Ca, cho dù Tần Ca không yêu hắn thì hắn cũng tuyệt đối sẽ không phụ Tần Ca, đời này chỉ có người này mới toàn tâm toàn ý đối với hắn như vậy.



———–



Ngày mười một tháng mười một năm Văn Thái, Hà Hoan đầu đội bạch lăng được Lương Vương Ngũ Tử Ngang tự mình nghênh đón vào kinh thành. Cùng ngày, tin tức về tân chủ của Phượng Minh quốc là Hà Sầu cùng thân đệ Hà Nhạc đã bức tử Phượng Minh Vương, hãm hại ấu đệ được lan truyền nhanh chóng. Đồng thời tin tức về việc Lương Vương Ngũ Tử Ngang phòng ngừa chu đáo, đã kịp thời cứu ra chân chính tân Vương của Phượng Minh Quốc là tam hoàng tử Hà Hoan đã lan truyền khắp lãnh thổ Đại Đông, cũng rơi vào tay Phượng Minh và Ni Sở. Nghĩ đến việc Ngũ Tử Ngang từng hộ tống Hà Hoan quay về Phượng Minh quốc thì dân chúng Đại Đông lại càng thêm tin phục năng lực của vị song Vương này.



Thân Mộc đi theo Hà Hoan đã ban bố di chiếu của Phượng Minh Vương trên triều đình của Hoàng đế Đại Đông, trong lòng của Phượng Minh Vương biết rõ hai người con lòng muông dạ thú, vì vậy đã phong Hà Hoan là thái tử kế thừa đại thống. Hy vọng Hoàng đế Đại Đông có thể trợ giúp Hà Hoan bình định Phượng Minh, trợ giúp Hà Hoan lên ngôi đế vương, cũng thay hắn truy nã hai người con bất hiếu. Đồng thời, Phượng Minh Vương cũng ám chỉ Đại Đông có thể kết minh với Ni Sở, cùng nhau thảo phạt Hà Sầu và Hà Nhạc. Phía cuối di chiếu, Phượng Minh Vương đặc biệt kính nể năng lực của Lương Vương Ngũ Tử Ngang, và cảm kích sự chiếu cố của Ngũ Tử Ngang đối với Hà Hoan, hắn hy vọng Ngũ Tử Ngang có thể tự mình dẫn quân báo thù cho hắn. Hà Hoan nhận thức Lương Vương là nghĩa huynh, Phượng Minh cùng Đại Đông mấy đời hữu nghị, vĩnh viễn không phản bội.



Di chiếu vừa được ban bố thì khắp thiên hạ lập tức xôn xao. Tần Ca vốn đang suy nghĩ phải viện cớ gì để trấn an triều thần khi bổ nhiệm Ngũ Tử Ngang làm Đại tướng xuất chinh, hiện tại hắn không cần phải lo lắng vì chuyện này nữa. Ngũ Tử Ngang được Phượng Minh Vương tín nhiệm, cho dù các đại thần không phục thì cũng không thể nói gì hơn, ngay cả Lâm Giáp cũng chỉ có thể ảm đạm chấp thuận Ngũ Tử Ngang dẫn binh xuất chinh. Trở thành nghĩa huynh của Hà Hoan thì thân phận của Ngũ Tử Ngang lại khác xưa. Di chiếu này của Phượng Minh Vương đã giảm rất nhiều phiền toái cho Tần Ca, cũng xem như giúp đỡ Tần Ca và Ngũ Tử Ngang một lần cuối cùng.



Cũng cùng ngày, Tần Ca hạ lệnh mười ngày sau Ngũ Tử Ngang tiếp nhận chức vụ Bình Nghiệt Đại tướng quân, thống lĩnh mười lăm vạn binh mã xuất chinh đến Phượng Minh. Trưởng tử Trang Bất Ky của Trang Khiếu và nhị đệ Ngũ Tử Anh của Ngũ Tử Ngang làm phó tướng đi theo Ngũ Tử Ngang xuất chinh. Trong khi tám vạn đại quân do Trang Khiếu triệu tập ở biên cảnh Lộc Nhi quốc và Phượng Minh đã bắt đầu khai chiến với quân đội của Phượng Minh. fynnz.wordpress.com



Trong tẩm cung của Tần Ca, Hà Hoan nhào vào lòng Tần Ca mà khóc nức nở. Vẫy lui những người khác, Tần Ca vừa ôm hắn vừa để cho hắn thỏa sức phát tiết.



“Hoàng đế ca ca…… Phụ Vương…… Phụ Vương……”



Tiếng khóc của Hà Hoan cũng làm cho Tần Ca cảm thấy đau lòng, hắn vỗ về Hòa Hoan rồi nói, “Trẫm sẽ báo thù cho Phụ Vương của ngươi.”



Hà Hoan ngẩng đầu, đôi mắt đẫm lệ, “Hoàng đế ca ca…..Vì sao Phụ Vương không muốn đi cùng ta, nếu cùng đi thì…..Phụ Vương, Phụ Vương sẽ không chết…..Hoàng đế ca ca…..Ta hận đại ca và nhị ca, ta hận bọn họ…..Là bọn họ, bức tử, Phụ Vương….” Trước kia hắn chỉ không thích, hiện tại chính là hận.



Hà Hoan tiều tụy hơn trước rất nhiều, khuôn mặt hoàn toàn tái nhợt. Phụ Vương tự thiêu, gần bốn tháng liên tục chạy thoát thân khiến cho hắn chỉ trong nháy mắt đã trưởng thành. Đôi mắt to tròn luôn linh động lúc này chỉ còn lại đau thương và oán hận.