Trầm Nịch

Chương 86 :

Ngày đăng: 21:42 18/04/20


“Hà Hoan, đừng quên dụng ý mà Phụ Vương của ngươi đã đặt tên này cho ngươi, hắn không hy vọng nhìn thấy ngươi như vậy. Phụ Vương của ngươi yêu thương ngươi như thế, mà lại không nguyện ý đi cùng ngươi là vì ngươi đã trưởng thành, hắn rốt cục có thể thanh thản mà buông ngươi ra.” Tần Ca luôn luôn suy nghĩ những câu cuối cùng trong di chiếu của Phượng Minh Vương mang ý tứ gì. Vì sao Phượng Minh Vương muốn giúp hắn và Tử Ngang, chẳng lẽ Phượng Minh Vương đã biết chuyện gì ? Trong giao dịch giữa hắn và Phượng Minh Vương cũng không nhắc đến chuyện này.



Hà Hoan lắc đầu, khóc nức nở một cách bi thương. Chỉ trong một đêm mà hắn đã mất Phụ Vương, mất đi nơi để dựa vào. Hai tay nắm chặt y mệ của Tần Ca, hắn hỏi một cách thương tâm, “Hoàng đế ca ca….ngươi sẽ giữ ta lại hay sao?”



Tần Ca gảy nhẹ lên sau ót của Hà Hoan, “Trẫm sẽ không dễ dàng để cho người khác gọi trẫm là ca ca.”



“Hoàng đế ca ca….” Ôm lấy chỗ dựa duy nhất còn sót lại của mình, Hà Hoan khóc khan cổ họng.



“Để cho Phụ Vương của ngươi an tâm mà đi, trẫm sẽ làm được chuyện mà Phụ Vương của ngươi đã phó thác cho trẫm, cứ an tâm ở lại nơi này.”



“Ô ô….”



Đứng trước cửa nhìn hai người ơ bên trong ôm nhau, Ngũ Tử Ngang thở ra một hơi buồn phiền. Buông rèm cửa xuống, hắn nhỏ giọng hỏi Ôn Quế, “Thân công công ở bên kia thế nào?”



Ôn Quế lo lắng mà lắc đầu, “Không tốt lắm. Nếu không phải có thái tử Hà Hoan ở đây thì nô tài cảm giác Thân công công sẽ đi theo Phượng Minh Vương.”



“Phái vài người thông minh một chút, biết kín miệng để hầu hạ bên cạnh thái tử Hà Hoan.”



“Vương gia cứ yên tâm, nô tài tự biết rõ.”



“Ân.”



Xốc lên rèm cửa, lại nhìn trong chốc lát, vì còn có việc cần xử lý nên Ngũ Tử Ngang phải ly khai.



………


Ban đêm, khóc một ngày khiến cho đôi mắt của Hà Hoan sưng húp như hai quả đào, mí mắt như bị vá lại. Tần Ca tự mình dùng khăn ấm để đấp mắt cho Hà Hoan, nhưng nước mắt của Hà Hoan vẫn liên tục chảy ra, cho dù chườm nước nóng cũng không có hiệu quả. Tần Ca đem khăn tay ném vào trong chậu nước rồi ra hiệu cho Ôn Quế đem đi. Biết rõ chính mình không thể cứ tiếp tục khóc mãi, Hà Hoan không ngừng hít sâu, cố gắng xoa dịu nỗi phiền muộn trong lòng.



“Khóc đi. Ngươi đem hết nước mắt cả đời khóc cho hết thì sau này ngươi sẽ không còn khóc được nữa.” Tần Ca thản nhiên nói, đồng thời lấy ra một quyển sách trên đầu giường rồi bắt đầu đọc. Hà Hoan thấy thế thì lập tức lau khô nước mắt, sau đó liền ngồi dậy. Tần Ca buông sách xuống, giương mắt nhìn, “Không khóc nữa?”



“Ta, ta sẽ cố gắng.” Hà Hoan lại lau nước mắt.



“Ngươi có khóc mù cả mắt thì Phụ Vương của ngươi cũng sẽ không quay về. Thân thích hoặc dư bi, tha nhân diệc dĩ ca, tiếp qua hai năm, có lẽ chỉ còn một mình ngươi nhớ về Phụ Vương của mình. Không bằng đem hắn đặt ở vị trí quan trọng nhất trong lòng, mỗi ngày cùng hắn trò chuyện trong tâm tưởng, như vậy còn dễ chịu hơn là khóc lóc như thế này. Khóc sẽ chỉ làm cho người khác thương xót ngươi, nhưng ngươi không cần người khác thương hại, mà là muốn Phụ Vương của mình vĩnh viễn sẽ không biến mất trong tâm tưởng. ” (Thân thích hoặc dư bi, tha nhân diệc dĩ ca = Thân thuộc còn xót xa, người dưng đà vui vẻ)



Lồng ngực của Hà Hoan vừa đập mạnh vừa loạn nhịp, ngơ ngác nhìn Hoàng đế ca ca với sắc mặt bình tĩnh, mơ hồ mang theo uy nghiêm. Sau một lúc lâu thì hắn mới gật đầu, dốc sức để lau mắt, “Ta đã hiểu.”



Tần Ca thản nhiên nói, “Mặc dù trẫm chưa gặp Phụ Vương của ngươi nhưng trẫm tin hắn là một người phi thường kiên cường. Một vị quân vương có được dung mạo tuyệt thế mà nội tâm lại vô cùng cường đại, đây là Phụ Vương của ngươi. Ngươi là nhi tử mà hắn sủng ái nhất, ngươi không nên nhu nhược. Mặc kệ sau này ngươi sẽ quay về Phượng Minh hay là sẽ ở lại Đại Đông thì ngươi phải làm một người có ý chí mạnh mẽ, đừng để cho Phụ Vương của ngươi thất vọng.”



Hà Hoan nặng nề mà gật đầu, hít sâu một hơi rồi cất lên giọng nói khàn khàn, “Ta không bao giờ khóc nữa.” Sau đó lại xoa lên chóp mũi đã cay cay, “Cho dù có khóc thì cũng sẽ lén lút không cho người ngoài nghe thấy….Phụ Vương có nói với ta, ta không thể để cho người ngoài nhìn thấy nước mắt của mình.”



“Phụ Vương của ngươi nói rất đúng.” Tần Ca sờ đầu của Hà Hoan, Hà Hoan nhịn không được mà lại tiếp tục bổ nhào vào lòng của hắn, đôi vai run nhè nhẹ nhưng Tần Ca không còn nghe thấy tiếng khóc của Hà Hoan.



Cố gắng chôn chặt đau thương xuống đáy lòng, ngửi được hương vị trên người của Tần Ca khiến hắn cảm thấy an tâm, Hà Hoan dùng giọng mũi để nói chuyện, “Hoàng đế ca ca, Phụ Vương muốn ta mang đến cho ngươi một cái hộp, bảo rằng có chuyện cần nói với ngươi.”



Tần Ca nheo mắt lại, nếu nói trên đời này có ai khiến hắn nhìn không thấu thì cũng chỉ có Phượng Minh Vương đã quá cố. Nâng Hà Hoan ngồi dậy, hắn hỏi, “ Là cái gì?”



Hà Hoan vội vàng lau đi khóe mắt ướt át, sau đó tiếp tục nói, “Ta cũng không biết, Phụ Vương không cho ta xem, bảo rằng chỉ có thể cho một mình Hoàng đế ca ca xem. Hơn nữa ta cũng không có chìa khóa của cái hộp kia, Phụ Vương bảo chìa khóa đã đưa cho Hoàng đế ca ca.” Nói xong, Hà Hoan liền nhảy xuống giường, vừa mặc xiêm y vừa mang hài lại vừa nói chuyện, “Cái hộp ở chỗ của Thân công công, để ta đi lấy.”



“Hảo.”



—————-