Trầm Nịch

Chương 87 :

Ngày đăng: 21:42 18/04/20


Sau khi Hà Hoan chạy ra, Tần Ca nhớ đến ngày đó Thân Mộc rời kinh đã từng âm thầm giao cho hắn một mảnh thiết bài, nói rằng vật ấy có một ngày sẽ hữu dụng, tuyệt đối phải giữ kỹ. Cùng ngày Ngũ Tử Ngang hộ tống Hà Hoan quay về Phượng Minh, sau đó Tần Ca cũng đã quên việc này, chẳng lẽ chìa khóa kia chính là mảnh thiết bài hay sao? Tần Ca nhanh chóng xuống giường rồi đi ra phòng ngủ, Ôn Quế vội vàng đi theo hỏi,  “Hoàng Thượng, xảy ra chuyện gì?”



“Không có gì. Nơi này không cần các ngươi hầu hạ, đều lui xuống đi.”



“Dạ.”



Ôn Quế lập tức vẫy lui tất cả thái giám, trước khi đi thì hắn cũng cẩn thận đóng cửa lại, hắn nhìn thấy Hoàng Thượng hình như đang tìm thứ gì đó, trong lòng tràn đầy nghi hoặc nhưng chỉ đóng cửa lại rồi canh giữ ở bên ngoài.



Tần Ca tìm được mảnh thiết bài từ trong ngăn bàn, sau đó mới quay về phòng ngủ. Hắn cảm thấy hơi sốt ruột khi chờ đợi, chỉ trong chốc lát thì hắn nghe được tiếng của Hà Hoan quay lại, Tần Ca lập tức lên giường, giả vờ như không có chuyện gì.



“Hoàng đế ca ca, ta đã quay lại.” Hai tay ôm một hộp gỗ màu đen, bởi vì chạy một mạch đến đây nên lúc này Hà Hoan vừa thở hồng hộc vừa bước đến.



Tần Ca ngoắc tay bảo hắn tiến lên giường, “Chui vào trong chăn, toàn thân của ngươi đông lạnh cả rồi.”



Hít hít mũi, Hà Hoan giao hộp gỗ cho Tần Ca rồi nhanh chóng thoát ngoại bào, sau đó chui vào trong lớp chăn ấm áp, hắn vội vàng hỏi, “Hoàng đế ca ca, ngươi tìm được chìa khóa chưa?”



“Có lẽ là cái này.” Tần Ca lấy ra mảnh thiết bài, cẩn thận nghiên cứu cái hộp gỗ.
Hai tay siết chặt lá thư này, trang giấy trở nên run rẩy, Tần Ca thậm chí không có cách đặt xuống lá thư. Hốc mắt của hắn cay xè, lồng ngực phập phồng kịch liệt, chua xót, bi ai, hạnh phúc, kinh hỉ….Rất nhiều cảm xúc cùng nhau ùa đến làm cho hắn không thể hô hấp. Di thư của Phượng Minh Vương đã giải khai rất nhiều bí ẩn trong lòng của hắn, khi hắn đang buồn rầu và hao tổn tinh thần vì chuyện sinh con nối dõi thì phong thư này lại làm cho hắn giống như kẻ sắp chết đuối vớ được cái phao. Không cần trông mong vào Liễu Song, hắn có thể sinh hạ nhi tử cho Tử Ngang, vì Tử Ngang mà sinh hạ Gia Hữu.



Một tay che mắt, tay còn lại của Tần Ca run rẩy kịch liệt, không có cách nào để lấy lại bình tĩnh. Phượng Minh Vương, Phụ Hoàng, Ngũ thúc, Hà Hoan…..Hai mươi ba năm qua, hắn chưa bao giờ hỗn loạn như thế. Hà Hoan….Hà Hoan….Hà xử bất tẫn hoan…..Lau đi khóe mắt ướt át, Tần Ca run rẩy cầm lấy chiếc hộp nhỏ bằng vàng rồi mới chậm rãi mở ra. Một viên trong suốt chậm rãi xuất hiện trước mắt hắn, mùi hương thản nhiên lan tràn khi chiếc hộp được mở ra, hô hấp của Tần Ca chỉ trong nháy mắt liền ngưng trệ, đây là phượng đan có thể làm cho hắn thụ thai !



Nhìn chăm chú ước chừng một khắc chung, Tần Ca mới đậy nấp lại, đem chiếc hộp bằng vàng cất cẩn thận vào trong hộp lớn, sau đó lại run rẩy mà lấy ra phong thư còn lại, hít sâu một hơi rồi rút ra lá thư.



……



Ánh sáng le lói ngoài cửa sổ, bên ngoài cũng có tiếng bước chân nhẹ nhàng. Một đêm không ngủ, Tần Ca ôm hộp gỗ đến trước giá sách, mở ra cơ quan mật thất rồi đặt hộp gỗ vào một nơi thỏa đáng, Tần Ca đứng lặng trong mật thất tối tăm một lúc lâu. Đến khi tâm tình hoàn toàn bình thục, ít ra ở mặt ngoài là như thế, thì Tần Ca mới đi ra khỏi mật thất rồi đóng cửa lại.



Vào phòng ngủ, đi đến bên giường, Tần Ca nhẹ nhàng ngồi xuống. Hà Hoan đang vùi đầu mà ngủ, đôi mắt vẫn sưng húp, khóe mắt vươn lệ. Đầu ngón tay lạnh lẽo của Tần Ca lau đi hai giọt nước kia, sau đó kéo chăn lên để đắp lại cho Hà Hoan. Bắt quá chỉ trong nháy mắt mà hắn đã có thêm một người đệ đệ, một thân đệ đệ có huyết mạch tương liên với hắn. Khó trách phụ Hoàng luôn giữ lại Ngũ thúc qua đêm ở tẩm cung, khó trách Phụ Hoàng đặc biệt lãnh đạm đối với hắn cùng với đại ca quá cố, khó trách Phụ Hoàng chỉ thú một mình mẫu hậu làm phi tử, khó trách sau khi Phụ Hoàng băng hà không bao lâu thì Ngũ thúc cũng ra đi.



Tâm can đau đớn, Phượng Minh Vương không hổ là Phượng Minh Vương, cho hắn một hy vọng đồng thời cũng lưu lại bi thương của cả thế hệ cho hắn. Nếu Tử Ngang không đáp lại tình cảm của hắn thì e rằng cả đời này của hắn cũng sẽ giống như Phượng Minh Vương. Ngay giờ khắc này Tần Ca vô cùng nhớ thương Ngũ Tử Ngang, nhớ đến hơi ấm trên thân của người nọ.



Nhìn Hà Hoan, nghĩ đến thân thế của tiểu hài tử này thì tâm can của Tần Ca lại đau đớn đồng thời lại không khỏi phập phồng. Hai tay sờ lên bụng của mình, ánh mắt của Tần Ca từ thương cảm trở nên kiên định, mặc kệ hung hiểm như thế nào thì hắn cũng phải sinh Gia Hữu cho Tử Ngang!