Trần Chân
Chương 26 : Cô gái họ Dương
Ngày đăng: 12:09 18/04/20
Từ lúc Nhược Lan mang thai Hoàng phệ đã chuẩn bị đầy đủ vật dụng để chào đón con đầu lòng nhưng có vẻ Nhược Lan vẫn chưa cảm thấy đủ. Chị cho người sang nhà tôi, rủ tôi cùng chị đi mua thêm một ít áo quần cho bé con, tôi dĩ nhiên cũng tràn đầy hứng thú. Hai chúng tôi rảo bước trên từng con phố, tốc độ thật chậm để không ảnh hưởng nhiều đến em bé trong bụng Nhược Lan. Mặc dù những chuyện trước đây về Bảo Trân, về thư từ Cát gửi cho Tú Bình hay về chuyện tôi cãi nhau một trận lớn cùng Cát tôi đều chưa một lần nhắc đến trước mặt Nhược Lan nhưng rốt cuộc chị ấy cũng biết. Khi đã biết rồi thì luôn miệng oán trách tôi.
“Em không phải là muốn nói gì cô đâu. Nhưng cô trải qua biết bao nhiêu là chuyện như vậy, lại không cho em hay gì. Nếu biết cô như thế em thà rằng không lấy chồng, ở bên chăm sóc cô.”
Nếu để Hoàng phệ nghe được những lời này chắc ông ta hận tôi đến suốt đời. Tôi cười trừ với Nhược Lan: “Thì giờ chị cũng đã biết rồi đó thôi. Quan trọng là tất cả đã qua, em vẫn vui vẻ bình thường. Còn nhiệm vụ của chị hiện giờ không phải lo cho em nữa, mà là giúp đứa bé này chào đời cho thật tốt nè.”
Nhược Lan vẫn cố chấp lèm bèm thêm vài câu. Tôi giả vờ giận dỗi đi cách xa chị một đoạn để tránh cho đôi tai lùng bùng. Chẳng ngờ ở nơi này lại xuất hiện một người cưỡi ngựa phi thẳng về phía tôi. Nhược Lan hét lên một tiếng thì tôi đã bị con ngựa kia hất văng qua bên vệ đường, tay va vào gánh hàng của một người bán cải, trầy xước cả nửa bên người.
Người trên ngựa vội vàng nhảy xuống, ân cần đỡ lấy tôi: “Em gái à, có bị làm sao không?”
Tôi chưa kịp trả lời thì Nhược Lan đã tiến đến, dùng sức đẩy người đó ra, cau có: “Ngươi tránh ra, nam nữ thọ thọ bất thân.”
Tôi đứng dậy đàng hoàng rồi mới kịp nhìn đã gây ra tai nạn. Mặc dù trước mặt tôi là một ngoại hình của một nam nhân nhưng tôi đủ kinh nghiệm để nhận ra đó thực ra là nữ giả nam. Nàng ấy vẻ ngoài khoảng hai mươi, làm da trắng mịn, mắt to môi đỏ, nhìn sơ cũng đoán được khi mặc trang phục nữ nhi sẽ xinh đẹp như thế nào. Nhược Lan nói tiếp: “Ngươi cưỡi ngựa gì mà bạt mạng thế kia. Rủi đâm người ta chết thì lấy mạng đâu để đền?”
Cô gái kia cúi đầu lí nhí: “Tôi xin lỗi, tại tôi có việc gấp quá.”
Nhược Lan đang định nói thêm điều gì thì lại có thêm hai người nữa cũng cưỡi ngựa tới. Hai người thấy hiện trường tai nạn, lập tức rời khỏi ngựa, đến chỗ chúng tôi.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Một trong hai người đàn ông đó hỏi.
Cô gái đụng phải tôi có vẻ lấp lửng: “Ta đụng cô gái này.”
Người đàn ông còn lại, dáng vẻ tao nhã hơn hẳn, phe phẩy quạt như người ngoài cuộc: “Đã nói bao nhiêu lần rồi mà đâu chịu nghe. Đi theo chẳng được gì còn rách việc.”
Cô gái đụng tôi cúi đầu xin lỗi: “Em à, thật sự tôi có việc nên mới gấp gáp như vậy, không ngờ lại đụng phải em. Nhưng việc không thể chậm trễ, tôi có thể gửi lại tiền thuốc men cho em không?”
“Nhìn sơ qua thì có hơi đáng sợ. Nhưng anh yên tâm đi, những ai thật sự yêu quí con người anh thì sẽ không chê bai dung mạo của anh đâu.”
“Vậy cô thấy tôi có khó coi không?”
Tôi thấy anh có khó coi không à? Dĩ nhiên là những vết sẹo trên gương mặt anh hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến tôi. Từ nhỏ tôi đã đi theo Tự Khải học chữ, cũng biết thế nào là tốt gỗ hơn tốt nước sơn. Người dung mạo đẹp đẽ mà tính tình không tốt thì cũng chỉ biết làm hại người khác mà thôi. Tôi thấy Nam ở nhà thời gian này, anh chưa bao giờ gây hấn với ai, ai khó chịu gì anh cũng chỉ im lặng, ai chê bai anh cũng không phản ứng, tôi có thể tin rằng bản chất thật sự của anh là một người thiện lương. Bởi vậy, tôi không ngần ngại trả lời anh: “Với tôi thì không. Anh chẳng khó coi chút nào.”
Anh ta nghe tôi nói, im lặng vài giây rồi đưa tay chỉ lên vết sẹo to nhất, chạy dài từ trán đến cằm: “Thật sự không sợ nó sao?”
Tôi nhìn qua vết sẹo anh chỉ, trả lời: “Đã từng sợ.”
Nam im lặng, không biết anh đang nghĩ gì. Tôi nói tiếp: “Lúc phát hiện anh bên bờ sông, nhìn thấy vết sẹo ấy, tôi rất sợ anh sẽ không qua khỏi. Nhưng giờ nó đã lành rồi, tôi chẳng việc gì phải lo nữa.”
Có cơn gió thổi qua khiến tóc chúng tôi bay trong chiều nắng. Cái nắng những ngày cuối thu nhàn nhạt rọi lên từng nụ vải ngoài đồng. Anh nhìn tôi chăm chú – tôi không biết anh ta có tin những gì tôi nói hay không. Nhưng tôi vẫn hy vọng rằng anh đừng lấy làm buồn vì những gì mình đã trải qua. Cuộc sống phía trước còn dài, vẫn còn có thể cứu vãn mà.
“Tôi sẽ cố tìm người để chữa trị cho anh. Hãy tin tôi nhé!”
Nam lắc đầu từ chối: “Không cần bận lòng vì tôi.”
Tôi trêu: “Xem như tôi giúp đỡ anh lúc này. Biết đâu khi anh nhớ ra mọi chuyện thì phát hiện mình thân phận cao quý, không chừng sau này tôi lại được nhờ.”
Nam chậm chậm bước theo sau tôi, âm thanh thả vào gió, lỡ đãng, xa xăm: “Lỡ như tôi không như cô nghĩ, chỉ là một kẻ bình thường.”
“Dù gì tôi đã xây bảy ngôi chùa rồi, xem như là đúc thêm tượng Phật trang trí thôi…”