Trần Chân
Chương 27 : Gặp lại Tú Bình
Ngày đăng: 12:09 18/04/20
Châu Lạng là miền núi, mùa đông nơi này là cả sự cô liêu. Tôi đưa chiếc áo mình đã may xong từ lâu cho Xuân Mai, kêu chị ta để vào phòng cho Cát. Hy vọng chiếc áo này sẽ giúp anh ấy ấm hơn trong mùa đông.
Vào một ngày từng cơn gió lạnh đầu mùa se thắt, thân hình mảnh mai của Tú Bình trong bộ xiêm y màu trà phảng phất nơi cổng nhà tôi. Tôi không tin vào mắt mình, chạy ào ra cổng để kiểm tra lại. Quả thật là chị ấy.
“Chị có đi ngang Hải Đông tìm em, thì biết em hiện tại đang ở Châu Lạng.”
Gặp lại Tú Bình tôi vui mừng thật sự. Tôi chạy lại, ôm lấy chị ấy, nước mắt thi nhau lăn dài trên má. Chị lau nước mắt cho tôi, mỉm cười: “Gặp chị không vui sao lại khóc?”
Tôi lắc đầu: “Không, vui lắm. Vui đến nổi không cầm được nước mắt. Chị vào nhà với em đi.”
Tú Bình nhìn vào trong, thăm dò: “Huỳnh Cát có ở nhà không?”
“Không, anh ấy hôm nay có việc ngoài ruộng, chắc chiều tối mới về.”
Tú Bình vui vẻ theo tôi vào nhà. Dường như Tú Bình dạo này cao hơn, gương mặt cũng xinh đẹp đằm thắm hơn lúc trước nhiều lắm. Tôi mới thấy mình thật vô tâm, hơn một năm nay không thư từ liên lạc với Tú Bình, không biết chị ở Diễn Đông ra sao, và cả chuyện với Bát vương gia nữa nên hỏi: “Chị và Bát vương gia thế nào rồi. Sao em không nhận được tin vui từ trong ấy?”
Tú Bình cắn dở miếng bánh chuối, nhún vai: “Chị từ hôn rồi.”
Tôi cả kinh nhìn Tú Bình, không hiểu lý do chị làm như vậy. Như hiểu những gì tôi đang nghĩ, Tú Bình nói tiếp: “Chị không thể yêu ông ta.”
“Nhưng em thấy Bát vương là một người đàn ông tốt mà.” Tôi thắc mắc.
Tú Bình ngưng ăn, nhìn xa xăm: “Ông ấy đích thị là một người đàn ông xứng đáng để dựa dẫm cả đời. Nhưng sau một quãng thời gian dài suy nghĩ chị vẫn không thể nào yêu ông ấy được. Nếu không yêu thì làm sao có thể cùng nhau đi hết đoạn đường này hả em?”
Tôi nhìn qua Tú Bình, nghi hoặc hỏi: “Chẳng lẽ… vì Huỳnh Cát?”
Cứ thế, chúng tôi lại đi thêm một đoạn nữa cũng về đến nhà.
Xuân Mai đứng ở cổng chờ tôi. Vừa trông thấy tôi đã vội vàng chạy lại xem tôi có bình an không.
Tôi thấy Xuân Mai nhìn qua Nam, có lẽ cô ấy cũng vừa lo vừa trách anh. Trách anh dám liều mình dẫn tôi đi kiếm Tú Bình, và lo vì trời tối chúng tôi mới về lại nhà được. Nhưng Xuân Mai chưa kịp hỏi han Nam đã dắt ngựa vào chuồng.
Xuân Mai chợt nhớ ra điều gì đó, lấy từ tay áo cho tôi một bức thư. Là thư của Tú Bình.
“Đừng tìm chị. Con đường chị chọn, không ai cản được. Không hề hối tiếc.”
Tôi nhìn xa xăm về hướng Tây Bắc, nếu năm xưa tôi không cứu Nùng Trí Cao, thì giờ đây Tú Bình của tôi cũng sẽ không chọn con đường này…
Tôi phân vân không biết có nên kể cho Cát nghe chuyện của Tú Bình hay không. Nếu anh biết, không chừng anh sẽ có cách tìm lại Tú Bình. Lần này Tú Bình quyết tâm đến mức rời khỏi Diễn Châu, rời khỏi chú ba để đi tìm Nùng Trí Cao thì tôi nghĩ chị ấy cũng đã suy nghĩ nhiều lắm. Một bên là Bát vương gia quyền cao thế trọng, một bên là loạn thần tặc tử - nếu không thật sự yêu thương, liệu có cô gái nào liều mình mạo hiểm như vậy. Tâm trạng tôi rối bời khi bước đến chiếc bàn ngoài sân. Tôi ngồi ở đó chờ anh vì đã từng hứa với lòng sẽ không bước chân đến phòng anh nên cũng không buồn gõ cửa. Tôi đánh cược một phen, nếu anh bước ra ngoài này trong lúc tôi ngồi đây thì tôi sẽ kể chuyện Tú Bình cho anh nghe. Nhưng tôi đã đợi đến giờ hợi (21 – 23 giờ khuya), đến mức đầu mình gục xuống bàn anh vẫn không bước ra.
Xuân Mai khẽ đánh thức tôi, kêu tôi quay về phòng ngủ. Tôi uể oải đứng dậy, vươn vai một cái làm tấm áo khoác trên người rơi xuống đất. Tôi hỏi Xuân Mai: “Là chị khoác cho tôi à?”
Xuân Mai lắc đầu: “Không, em mới vừa xong công việc ở bếp, định bụng quay về phòng ngủ thì thấy mợ nằm ở đây nên lại đánh thức mợ.”
Xuân Mai nhặt áo lên, xem xét rồi nói tiếp: “Là áo của Nam.”
Tôi ngáp một hơi rồi khoác tay với Xuân Mai: “Tôi tự về phòng được, chị không cần theo tôi. Áo này mai chị đem giặt sạch rồi trả cho anh Nam. Chắc khi nãy anh ấy thấy tôi ngủ gật nhưng không tiện kêu nên khoác tạm cho tôi thôi.”
Tôi rời khỏi sân, đi về phòng mình. Lần này không phải tôi có ý giấu Cát chuyện của Tú Bình, mà là anh không cho tôi cơ hội nói. Nhưng chẳng phải Cát vẫn luôn cho người dõi theo tin tức của Tú Bình hay sao, nhiều khi anh ấy đã biết chuyện này trước tôi rồi cũng nên. Thôi thì… chuyện hai người đó, xem như tôi không can dự.