Trần Chân
Chương 32 : Không được rời xa anh!
Ngày đăng: 12:09 18/04/20
Tôi và Cát cùng ăn cơm và nói vài chuyện phím. Do trước nay chúng tôi không hay trò chuyện cùng nhau nên hôm nay các câu chuyện có vẻ rời rạc và ngượng ngùng. Tôi biết Cát đang rất cố gắng để xây dựng lại mối quan hệ này, nhưng liệu anh có vội vàng quá hay không?
Bữa cơm gần kết thúc thì tôi cũng phát hiện có thêm ba người tiến vào tửu lầu. Chính là cô gái họ Dương đã va vào tôi trên đường lúc trước.
Không hiểu sao tôi không muốn phát sinh quan hệ với họ nên bảo Cát thanh toán tiền để nhanh chóng rời đi. Nào ngờ người đàn ông cầm quạt trông thấy tôi, kêu hai người còn lại cùng tiến lại gần chỗ tôi ngồi.
Cô gái họ Dương kia vẫn mặc trang phục đàn ông, có vẻ phấn khởi khi trông thấy tôi: “Chào em gái, chúng ta lại gặp rồi. Vết thương của em sao rồi?”
“Cảm ơn đã quan tâm. Hôm đó chỉ là trầy xước nhẹ thôi.”
Cát trông thấy người lạ nên hỏi tôi. Tôi buộc phải giới thiệu: “Đây là những người tình cờ em gặp trên đường mấy tháng trước. Còn đây là chồng tôi.”
Tên nam nhân dáng vẻ xinh đẹp, cầm quạt phe phẩy kêu lên: “Không biết cô đã có chồng rồi. Thật bất kính quá.”
Tôi mỉm cười khách sáo nói với họ: “Mọi người ở đây dùng bữa ngon miệng, tôi và chồng tôi có việc nên đi trước đây.”
Cát khách khí chào họ rồi cùng tôi rời khỏi tửu lầu. Tôi biết anh thắc mắc tại sao tôi lại quen mấy người ấy nên cũng không giấu: “Họ là nhóm người đã đụng tôi lúc trước. Trong đó người họ Dương kia tôi đoán là nữ giả nam. Tôi thấy hành tung họ bí ẩn nên không muốn tiếp xúc nhiều, anh đừng hiểu lầm.”
Cát mỉm cười xoa đầu tôi: “Anh có hiểu lầm gì đâu mà em phải giải thích. Nhưng anh nhìn quần áo trên người họ, đoán là họ đến từ kinh thành. Chẳng những vậy thân phận còn có sự đặc biệt.”
Tôi thở dài: “Đặc biệt hay không cũng không liên quan đến tôi. Tốt nhất là không nên kết giao.”
Chúng tôi đến xem hát tại một kịch quán. Hôm đó họ diễn vở Trọng Thủy Mỵ Châu. Mỵ Châu và Trọng Thủy yêu nhau, nhưng trên vai của cả hai còn mang món nợ với giang sơn xã tắc, muốn gần nhau cũng không thể. Lúc Mỵ Châu chết dưới gươm của An Dương Vương, tôi thấy tâm can mình cũng thật xót xa.
Cát và tôi đi chầm chậm về nhà. Những cây đào hai bên đường đã bắt đầu nở rộ.Cát đi cạnh tôi, cất tiếng: “Xin lỗi vì dắt em đi xem vở kịch quá buồn.”
"Lúc trước anh lạnh lùng với em bao nhiêu thì cũng chưa bao giờ nghĩ em sẽ rời xa anh. Nhưng từ lúc anh thú nhận tình cảm dành cho em, anh có cảm giác mình không thể giữ được em nữa. Mấy đêm trước anh đều mơ, thấy em quay lưng về phía anh, dù anh cố gắng thế nào cũng không giữ được em."
Tôi thấy điều Cát nói thật mơ hồ. Tôi đã quyết định ở bên anh suốt cuộc đời này, làm sao có thể bỏ anh được. Trừ khi... đó là cái chết. Tôi nhẹ nhàng an ủi anh: "Anh lại lo lắng rồi. Tôi đã là vợ anh, không thể nào rời khỏi anh được."
Cát siết chặt lấy tôi, lời nói nửa như đùa, nửa như đe doạ: "Nếu em có ý định rời xa anh, dù là chân trời góc bể, anh cũng tìm ra em!"
Còn nhớ hai năm trước lúc chúng tôi về lại Diễn Châu, chúng tôi cũng ngủ chung trên một chiếc giường. Lúc đó anh quay lưng về phía tôi, không biết đã nghĩ những gì. Tôi nhiều lần muốn chạm vào tấm lưng ấy, muốn anh có thể quay lại nhìn lấy tôi một lần, nhưng anh vẫn lặng yên. Hôm nay anh lại nằm sau tôi, tôi cũng không thấy được mặt anh, không biết tâm tư anh bây giờ sẽ như thế nào. Chỉ có hơi thở anh, khi dồn dập, khi từ từ, như thể giấc ngủ của anh không được ngon. Tôi không dám trở mình, sợ làm anh thức giấc. Cát làm đúng như những gì anh đã nói, đêm hôm đó chỉ ôm lấy tôi mà ngủ.
Còn tôi, cả một đêm dường như thức trắng vì anh.
Đến khi tôi tiễn Cát lên xe ngựa về Hải Đông, anh còn nắm lấy tay tôi kỳ kèo: "Hay em lên xe về luôn đi. Ra tết anh cùng em trở ra thăm Nhược Lan."
Biết anh không muốn xa tôi nhưng tôi vẫn từ chối: "Quần áo tôi còn chưa thu xếp. Anh về đó trước đi, chỉ mười ngày thôi, tôi sẽ nhanh chóng có mặt cùng anh."
Cát hờn dỗi đôi lúc rồi cũng đồng ý với tôi. Anh còn cẩn thận căn dặn Xuân Mai phải chăm sóc cho tôi thật tốt. Lúc xe chuẩn bị rời đi, anh ngoắt tay với tôi, tôi vừa thò đầu vào trong xe đã nhanh chóng bị anh đặt lên môi một nụ hôn thật nhẹ: "Sanh thần năm nay của em, anh sẽ cho em một bất ngờ."
Mặt tôi hết tím rồi lại đỏ. Tiểu Mẫn trong xe cùng Cát thấy cảnh ấy ngại ngùng quay mặt sang một bên. Tôi tức giận đánh vào ngực anh mấy phát, nhưng có vẻ người ngoài nhìn vô lại nghĩ tôi đánh yêu.
Chiếc xe ngựa rời đi, chẳng mấy chốc nhỏ dần nhỏ dần. Cát còn thò đầu ra cửa sổ, nhìn về phía tôi vẫy chào. Tôi đưa tay lên chào anh, chợt nhớ đến những gì đêm qua Cát nói. Tôi vốn không nghĩ gì hết, nhưng sao lời anh làm tôi bất giác lo lắng, giống như lần chia tay này chúng tôi lâu lắm mới gặp lại.
Lần đầu tiên Xuân Mai trêu tôi: "Có vẻ cậu mợ bây giờ mới chính thức bắt đầu."
Tôi không biết mình có thật sự vui hay không. Đáy lòng tôi chỉ là một sự lo lắng mơ hồ...