Trần Chân

Chương 31 : Quay về

Ngày đăng: 12:09 18/04/20


Tôi không biết Cát đỡ tôi hay tôi phải dìu anh vào nhà. Xuân Mai thấy Cát say như thế cũng nhanh chóng chạy lại đỡ anh ấy. Tôi bảo với Xuân Mai: “Chị dìu anh ấy về phòng, lấy nước ấm lau người rồi dặn Tiểu Mẫn chuẩn bị một tách trà giải rượu đi.”



Cát thấy tôi đi, đột ngột nắm tay tôi lại: “Em đi đâu?”



Tôi quay lại nhìn anh trả lời: “Tôi về phòng tôi.”



Cát ngẫm nghĩ gì đó rồi bật cười: “Đúng rồi, đi về phòng em. Anh cũng về phòng em.”



Xuân Mai bối rối nhìn tôi. Tôi lắc đầu ra hiệu cho chị ấy cứ đưa anh ta về phòng anh ta, không cần quan tâm lời nói trong lúc say. Xuân Mai vâng lệnh, dìu Cát rời khỏi, còn không quên quay lại trêu chọc tôi: “Anh về phòng đợi em nhé. Hôm nay chúng ta động phòng!”



Động cái đầu anh ấy. Tôi bực mình nhìn theo anh mà không khỏi thấy vợ chồng Nhược Lan đa sự. Hai người đó làm vậy, không biết đang giúp tôi hay hại tôi đây. Đợi Cát rời khỏi tôi cũng trở về phòng mình. Tiệc đêm nay kết thúc hơi khuya nên tôi thấy hai mắt như cụp xuống. Quần áo trên người tôi toàn mùi rượu của Cát, một mùi men nồng thật khó chịu. Tôi tiến lại tủ, tìm bộ đồ ngủ để thay cho thoải mái. Mới vừa trút sạch xiêm y, bất giác của phòng tôi có một lực đẩy mạnh, ai đó đột ngột xông vào.



Tôi hoảng hốt vớ lấy tấm áo che người mình lại, định bụng kêu lên nhưng Cát nhanh chóng chạy đến ôm lấy tôi, bịt miệng tôi lại: “Suỵt! Là anh đây. Đừng có la.”



Đến lúc này tôi mới trấn tĩnh lại nhìn anh nhăn nhó: “Anh làm tôi hết hồn. Sao không ở phòng ngủ đi, chạy qua đây làm gì?”



“Anh là chồng em, dĩ nhiên phải ngủ với em rồi.”



Cát nói, mắt cứ ngó chầm chầm vào cơ thể tôi làm tôi cảm thấy vô cùng ngột ngạt. Lúc này tôi mới nhớ ra mình còn chưa kịp mặc quần áo nên nhanh chóng đẩy anh qua một bên, tìm bộ đồ ngủ định mặc vào. Nào ngờ Cát nhanh hơn tôi một bước, đem toàn bộ quần áo của tôi vứt sang một bên, hai tay bế tôi lên tiến về phía giường.



Anh đặt tôi nằm lên giường, mắt vẫn cứ dán chặt vào người tôi. Tôi huơ tay tìm chăn che cơ thể mình lại, tránh ánh mắt thô lỗ ấy. Trong cơn say, Cát dịu dàng lên tiếng, nửa thật nửa đùa: “Em đã trưởng thành từ khi nào?”



Tôi thật thà trả lời: “Anh vẫn nghĩ tôi mới mười ba tuổi như ngày đầu tiên gả về đây sao?”


Trước lúc Cát đi còn cố tình hẹn tôi đi ăn cơm ở tửu lầu. Tôi không biết gì cho đến khi Xuân Mai thông báo với tôi Cát đã đặt sẵn bàn, chỉ chờ tôi đến đó. Tôi đành thay một bộ xiêm y màu thiên thanh, đến nơi hẹn gặp anh.



Cát ngồi tại một bàn cạnh ban công ở tầng hai của quán đợi tôi. Anh mặc y phục màu tía, loại vải thượng hạng, khí chất cao ngạo khiến các cô gái đến đây đều phải liếc mắt nhìn.



Tôi bước vào, theo sau là Nam, mọi người lại bắt đầu xì xào bàn tán về dung mạo xấu xí của anh. Đến lúc tôi ngồi xuống bàn, Nam đứng phía sau lưng, cùng với Cát tạo một bức tranh chẳng hài hòa chút nào.



Tôi nhìn trên bàn có khoảng mười mấy món ăn, không đoán được hôm nay là ngày gì mà khiến anh phí công như vậy nên hỏi: “Hôm nay là ngày gì sao?”



Cát nhìn tôi cười đầy ý nhị: “Không ngày gì cả, chỉ là muốn cùng em ăn một bữa thật ngon trước khi anh về Hải Đông thôi.”



“Mười ngày sau tôi cũng vào đó, cũng gặp anh thôi mà. Sao phải ăn một bàn hoành tráng thế này.”



Cát chẳng những không phiền lòng vì tôi còn ôn nhu giải thích: “Vì từ lúc cưới em đến giờ, tôi chưa lần nào hẹn hò cùng em. Chốc nữa ăn xong, chúng ta đi xem hát, có được không?”



Tôi suy nghĩ một chút rồi gật đầu.



Cát gấp cho tôi một miếng trứng muối, ân cần bảo: “Em ăn đi!”



Lại là trứng muối. Đây là món anh thích nhất, nhưng cũng là món tôi dị ứng vậy mà mấy lần ăn cùng anh anh đều gấp nó cho tôi. Tôi còn đang phân vân thì Nam phía sau tôi lên tiếng: “Mợ bị dị ứng với trứng muối, ăn xong sẽ bị ói.”



Cát bất ngờ với điều Nam vừa nói. Anh nhìn tôi như hỏi, tôi chậm rãi gật đầu. Anh lập tức đổi cho tôi một chén khác, cười trừ: “Anh thật tệ quá, ở với em lâu như vậy nhưng chẳng biết gì về em. Anh xin lỗi.”



Tôi nhìn thấy mặt Cát tối sầm mà thấy hơi ray rứt. Thật ra trước giờ tôi có nói với anh đâu mà anh có thể biết. Tôi kêu Xuân Mai và Nam đi về trước. Hôm nay tôi sẽ ăn cùng Cát một bữa cơm rồi đi xem hát với anh như những gì anh đã chuẩn bị, hy vọng giúp anh vui vẻ trước khi về Hải Đông.