Trần Chân

Chương 43 : Gặp lại người xưa

Ngày đăng: 12:10 18/04/20


Trong suốt thời gian tôi cứu Nam, triều đình không có bất kỳ cáo thị nào cho hay Thái tử biến mất, vậy chỉ có thể là điều tra tung tích trong âm thầm. Việc tôi gặp Dương Tú Loan tại châu Lạng có lẽ cũng là lúc bọn họ trên đường đi tìm thái tử. Cho đến khi rơi xuống núi, bỗng có một con bồ câu xuất hiện, đó cũng chính là vật nuôi được huấn luyện để đi tìm người. Chính vì thế sau khi phát hiện ra tôi, Lý Đạo Thành đã định giết tôi để tránh hậu họa sau này. Bây giờ tôi mới hiểu ra mọi chuyện quả thật không đơn giản chút nào.



Nhưng còn một vấn đề nữa, nếu Nam đã tỉnh lại, tại sao anh ấy lại không tìm tôi? Rõ ràng anh ấy biết thân phận của tôi nhưng chưa một lần cho người đến gặp. Cứ coi như anh ta là thái tử, không thể tiếp tục yêu một phụ nữ đã có chồng, thì ít ra anh ta cũng nên ban thưởng cho người đã có công cứu mạng anh ta. Chẳng lẽ sau khi được cứu chữa, biết địa vị mình cao quý, anh ta liền không muốn có bất kỳ quan hệ nào với tôi?



Nam mà tôi quen không thể nào là một người như vậy được. Anh ta còn bằng lòng hy sinh mạng sống vì tôi, không lý nào sau khi thoát chết, lại ngoảnh mặt làm ngơ.



Hàng vạn câu hỏi cứ quẩn quanh trong đầu tôi lúc này. Tôi muốn gặp Nam hoặc ít nhất là Nguyễn Sùng để hỏi rõ mọi chuyện, nhưng vốn dĩ không có cơ hội nào.



Nhân lúc Cát cùng anh cả đi bàn chuyện làm ăn với những người ở kinh thành, tôi lén ra ngoài, đi đến bến thuyền trên sông Tô Lịch, hy vọng Nguyễn Sùng sẽ linh cảm được mà tìm lấy tôi.



Tôi đợi trong vòng hai ngày vẫn không thấy bóng dáng Sùng đâu, chỉ có ngày thứ hai là bị Cát kéo về.



“Dạo gần đây cô làm gì mà cứ ra sông Tô Lịch? Hay để hẹn nhân tình?”



Cát chẳng ngần ngại mà buông lời sổ sàng với tôi. Tôi cũng chẳng hơi đâu mà để bụng những lời ấy của anh ta: “Nhân tình của tôi chết rồi, lấy đâu ra mà hẹn. Tôi chỉ là muốn đi chơi thôi.”



“Cô gạt con nít à? Thiếu gì chỗ không chơi, sao cứ phải ra bờ sông ấy?”



“Vậy còn anh, thiếu gì cô gái nguyện ý làm vợ anh, sao cứ phải ép buộc tôi?”



Cuộc cãi vã của tôi và Cát cũng chẳng đi đến đâu vì qua ngày hôm sau chúng tôi lại phải trở về Hải Đông. Tôi thu xếp quần áo mà lòng dạ không yên, chẳng biết làm sao để có thể gặp lại Nguyễn Sùng.




Tôi lắc đầu cố xua đi ý nghĩ ngốc nghếch của mình. Tôi đã đối xử với Nhật Trung như thế, giờ lại còn dày mặt tìm gặp anh ta để cầu cạnh sự thương hại, liệu có quá trơ trẽn hay không. Thôi, dù thế nào tôi cũng không thể làm như vậy được. Chưa kể hiện tại anh ta có ở trong phủ hay không, hay đang ở trong cung hoặc đang ở chiến trường tôi đều không biết. Tôi đúng thật là hồ đồ quá rồi.



Quanh quẩn đến chiều tôi vẫn không gặp được Sùng hay nghĩ ra cách gì. Nếu cứ thế này e là mấy ngày ngắn ngủi tôi ở lại Thăng Long cũng như công dã tràng mất rồi. Nắng ngày cứ thế mà tắt, tôi đành trở về phủ để phụ Tự Khải cho buổi tiệc đêm nay.



Đúng như những gì Tự Khải nói, tối đêm đó ngoài một số bạn hữu trước đây của Tự Khải ở Diễn Châu thì còn lại tôi đều không biết mặt. Những người lạ ấy cũng chỉ lo chuyện trò cùng nhau chứ nào có để ý đến tôi. Mấy anh bạn của Tự Khải trước đây trông thấy tôi liền hỏi đến việc tôi đi lấy chồng khiến tôi cảm thấy khó chịu, liền tìm cớ để rời đi.



Tôi đã yên vị trên giường, định nghỉ ngơi thì đột nhiên Xuân Mai chạy tới báo tin: “Mợ ba, có khách đến, cậu Khải kêu mợ ra chào.”



Khách? Tiệc sắp tàn rồi mà vẫn còn khách đến. Khách là ai, tôi có quen hay không mà phải ra chào. Dù có chút không hài lòng nhưng tôi vẫn mặc lại y phục, không quên vắt cây trâm của Nam lên tóc rồi vội vã ra nhà ngoài.



Trong buổi tiệc mà không gian lại có vẻ yên ắng đến lạ. Mọi người ngồi tại bàn cũng có vẻ ngại ngùng. Tôi đảo mắt dò tìm, xem vị khách mới đến là ai mà lại có uy đến thế. Nhìn khắp một lượt, tôi cũng nhận ra cố nhân đang ngồi bên cạnh Tự Khải, chẳng ai xa lạ, chính là Lý Nhật Trung!



Tôi như sắp vò nát chiếc khăn tay. Anh ta thân phận cao quý, hà cớ gì lại đại giá quang lâm đến nhà Tự Khải như thế này. Tôi cũng chưa từng nghe Tự Khải nói anh có quan hệ gì với anh, chẳng lẽ… vì tôi?



Tự Khải không biết những rối rắm của tôi cũng như những gì hai chúng tôi đã trải qua. Anh vui vẻ chạy đến kéo tay tôi đến trước mặt Nhật Trung: “Xem em ngạc nhiên chưa kìa. Đó giờ anh không biết em có quen biết với tứ vương gia. Mau hành lễ đi em.”



Tôi siết chặt tay mình, ngẩng mặt nhìn Lý Nhật Trung một khắc rồi cúi đầu: “Dân nữ khấu kiến vương gia!”



Tôi không thấy gương mặt Nhật Trung lúc này, chỉ nghe thanh âm anh, vẫn nhẹ nhàng như lần đầu gặp gỡ: “Đã lâu không gặp, tam phu nhân!”