Trần Chân
Chương 48 : Quay về nhà
Ngày đăng: 12:10 18/04/20
Không biết đoạn đường chúng tôi đi đã là bao xa, chỉ biết cả người và ngựa đều mệt nhoài. Tôi sợ con ngựa tội nghiệp kia sẽ không chịu nổi nữa nên đề nghị với Cát: “Hay chúng ta tìm quán trọ ăn sáng, nghỉ ngơi một lúc đi. Tôi mệt và đói quá!”
Cát chiều ý tôi, tìm một quán trọ tươm tất thuê phòng và gọi vài món điểm tâm. Khi thức ăn được dọn lên, tôi vô cùng ngạc nhiên vì toàn là món mình thích. Cát thấy tôi nhìn, anh hiểu ý, mỉm cười trả lời: “Anh đã hỏi Xuân Mai toàn bộ những điều về em rồi. Bảo đảm sau này sẽ không xảy ra sơ suất như lần trứng muối nữa đâu.”
Tôi có thể thấy Cát cố gắng để thích nghi với mình. Những cãi vã, hiểu lầm trước giờ giữa cả hai dù chưa thực sự được xóa bỏ nhưng sự dịu dàng của Cát khiến tôi dần có thiện cảm hơn. Tôi gấp một ít thức ăn vào chén cho anh: “Anh ăn đi.”
“Anh không đói. Em ăn đi.” – Cát lắc đầu nhìn tôi.
“Không đói cũng ăn một ít lót dạ. Vợ chồng cùng ngồi chung bàn, cớ sao chỉ có mình tôi ăn?”
Cát nghe tôi khẳng định quan hệ, đáy mắt anh ngập tràn niềm vui. Anh cầm chén lên, vội vã lùa thức ăn vào miệng. Cách anh ăn chẳng khác nào một đứa trẻ, tôi bất giác phì cười.
Cát ngẩn ngơ nhìn tôi, đến mức tôi ngại ngùng e hèm vài tiếng thì anh mới giật mình ăn tiếp. Tôi gắp cho anh một miếng, anh lại gắp cho tôi một miếng, cứ thế chúng tôi bình thản ăn cho đến khi các đĩa thức ăn trên bàn hoàn toàn sạch trơn. Da bụng căng ra da mắt chùng lại, một cỗ buồn ngủ ập đến. Tôi che miệng ngáp hai cái. Cát thấy vậy, đứng lên: “Em lên giường nghỉ một chút đi. Anh đi xem xét lại ngựa rồi tìm thêm một cỗ xe để di chuyển cho đỡ cực em.”
Tôi không việc gì phải từ chối, liền tiến lại giường thong thả nằm xuống. Đêm qua tôi ngủ chưa đủ giấc đã cùng Cát rong rủi trên lưng ngựa tới sáng, cả thân thể mỏi nhừ nên vừa đặt lưng xuống thì không còn suy nghĩ thêm được gì. Từ lúc rơi xuống núi cùng Nam đến giờ, đây cũng xem như là giấc ngủ ngon nhất của tôi.
Đến khi tôi thức dậy mặt trời đã lên cao. Tôi không biết Cát lại ra ngoài hay từ sáng giờ anh vẫn chưa quay về phòng nên bước ra cửa, định bụng tìm anh. Cửa vừa mở ra, đã thấy Cát đứng bên ngoài tự khi nào, tấm lưng cô đơn, gương mặt mệt mỏi.
“Có chuyện gì vậy?” Tôi hỏi.
Gương mặt mệt mỏi sau khi thấy tôi lập tức chuyển thành một sự dịu dàng: “Em thức rồi à. Anh đã chuẩn bị xong xe ngựa, chúng ta đi tiếp, có được không?”
Không tò mò, không thắc mắc, tôi lặng lẽ gật đầu.
Cát không thuê mã phu mà trực tiếp điều khiển xe ngựa. Ban đầu tôi nghe lời anh ngồi bên trong, sau lại thấy buồn nên ra ngoài, ngồi cạnh anh, vừa có người bầu bạn, vừa tiện quan sát cảnh vật hai bên đường. Cát chủ yếu chọn đường rừng chứ không đi vào các thị trấn lớn, tôi nhìn cây cối xung quanh, cảm thấy yên bình.
Đột nhiên có tiếng vó ngựa. Sau đó một người một ngựa chặn trước đầu xe chúng tôi. Người đàn ông ấy khoảng ngoài ba mươi, ngũ quan bình thường, xen lẫn cảm giác khó gần lên tiếng: “Cậu ba, quay về thôi.”
Xuân Mai đón lấy đôi hoa tai, cuối cùng cũng lên tiếng giải thích: “Thật ra đôi hoa tai cậu tặng cô Tú Bình là một đôi khác. Còn đôi này là của mẹ cậu năm xưa cho cậu, bảo rằng khi nào tìm được cô gái mà cậu nghĩ rằng có thể bên cạnh cả đời thì tặng cho cô ấy.”
Tôi nhìn hoa tai, có chút ngạc nhiên… sau đó tâm can trống trải vô cùng. Người bên cạnh Cát cả cuộc đời, từ lúc nào anh nghĩ có thể là tôi? Tôi từ khi nào đã không còn là hình bóng của Tú Bình nữa. Trong tình cảm, nếu người ta có thể rõ ràng với nhau hơn, biết đâu kết quả sẽ không là những chuỗi ngày đau khổ nối tiếp đau khổ, bi thương nối tiếp bi thương. Nhưng… suy cho cùng, con tim vốn dĩ không có mắt, sao có thể nhìn thấy; không có miệng sao có thể bày tỏ; không có tai sao có thể lắng nghe. Con tim ngu ngốc chỉ biết làm theo cảm giác của nó, khiến chúng tôi day dứt trọn đời!
Tôi – chưa chắc hoàn toàn hiểu hết chính mình!
“Xuân Mai, tôi nhờ chị thêm một việc được không?”
“Mợ cứ phân phó, nhất định em sẽ hoàn thành.”
“Bây giờ tôi nào còn là mợ ba của chị nữa… nhưng thôi, niệm tình bao nhiêu năm chúng ta ở bên nhau, tôi hy vọng chị có thể chuyển những thứ này đến Nhược Lan giúp tôi. Tôi không muốn để chúng lại đây, nhưng nếu đem theo bên mình e là cũng không còn bảo quản được.”
Xuân Mai đón lấy đồ từ tôi, chẳng có gì ngoài một chiếc áo khoác của đàn ông và một chiếc bông tai ngọc bích cha tặng năm nào.
“Mợ ba… hay mợ tìm Phụng Càn vương giúp đỡ đi. Biết đâu ngài ấy có cách giúp mợ qua được nạn này.”
Tôi mỉm cười với Xuân Mai bằng một nụ cười tươi nhất có thể rồi lẳng lặng rời khỏi cửa nhà họ Huỳnh trong đêm tối. Thân ảnh cô đơn, chẳng còn một điểm tựa, chẳng biết nên đi về đâu. Tôi muốn quay ra Châu Lạng để gặp Nhược Lan lần cuối, nhưng chỉ e có mệnh hệ gì lại liên lụy đến bốn người nhà Nhược Lan. Tôi muốn vào Thăng Long tìm Tự Khải để hỏi rõ sự tình, nhưng có lẽ hiện giờ chính anh cũng đang bị giam cầm, không thể gặp người khác. Bàn chân tôi vô thức đưa tôi đến bến thuyền. Cảng về đêm tĩnh lặng cô liêu, tôi ngồi tại đó, nhìn về xa xăm chờ đợi mặt trời. Sương đọng trên tóc, gió lướt qua vai, sự lạnh lẽo ấy cũng không đáng sợ bằng lòng người một khi tuyệt tình. Tôi đến Hải Đông này ba năm bốn tháng, cuối cùng tôi cũng không khác nào những chiếc thuyền kia, cập bến nhanh chóng rồi lại vội vã rời đi. Tôi tự hỏi duyên nợ giữa tôi và nơi đây, thực chất là gì? Trả lời tôi chỉ có tiếng sóng biển rì rào. Tôi nhìn những cánh chim tự do bay lượn ngoài kia và thầm ước ao một cuộc đời như chúng. Loài chim biển ấy, tên gì nhỉ?
Tôi lên chiếc thuyền nhổ neo đầu tiên. Đằng sau vang lên giọng một đứa bé nam bình yên đến lạ.
“Hải Âu, nhìn xem anh tìm được gì cho em đây.”
Đúng rồi, loài chim biển ấy là hải âu. Loài chim của yên bình và tự do. Tôi… đã được tự do chăng?
Cha mẹ, con gái có thể quay về nhà rồi!