Trần Chân

Chương 49 : Sống để chờ cái chết

Ngày đăng: 12:10 18/04/20


Diễn Châu chỉ cách Hải Đông bốn ngày thuyền, so với cả cuộc đời thì ngắn ngủi, còn so với kẻ đang cận kề cái chết như tôi, tưởng chừng như vô tận.



Ngôi nhà thân thương gần ngay trước mắt vậy mà tôi chẳng dám bước vào. Tôi đã khao khát được gặp lại mẹ cha biết bao nhiêu. Nhưng lúc này đây mới nhận ra mình không đủ can đảm để đối diện với hai người, với những chuyện đã và sắp sửa xảy ra. Mấy lần dợm bước, đi không nở mà ở chẳng đành, cho đến khi giọng nói quen thuộc của Tiểu Xuân vang lên sau lưng tôi.



“Cô hai, cô về thăm nhà đó ư?”



Tôi nhìn Tiểu Xuân tay bưng tay xách, có lẽ vừa mới đi chợ về, mỉm cười gật đầu.



Tiểu Xuân kéo tay tôi vào nhà, miệng hớn hở kêu to: “Ông bà ơi, cô hai về thăm nhà!”



Cha tôi đang cho chim ăn còn mẹ thì ngồi trên sạp tre may vá. Mắt tôi thu hết khung cảnh yên bình, đến mức không ai nghĩ giông bão có thể nào ập tới. Cha mẹ thấy tôi liền dừng mọi việc lại. Tôi thấy cha mẹ cũng cố gắng giấu đi mọi sự lo lắng, chạy thật nhanh đến, sà vào lòng mẹ, nũng nịu: “Con về rồi.”



Mẹ tôi mỉm cười tít mắt, sau đó liền nghi hoặc đẩy tôi ra: “Chồng con đâu? Sao con về một mình?”



Tôi nhìn mẹ, cam lòng nói dối: “Anh Cát về sau con vài ngày. Tại con nhớ cha mẹ quá nên xin phép anh cả cho con về trước.”



Mẹ tôi dường như vẫn chưa tin tưởng lắm, nhìn quanh quất rồi hỏi tiếp: “Gia nhân đâu? Không ai theo hầu con à?”



Tôi nắm lấy tay mẹ ra chiều oan ức: “Mẹ biết không, từ lúc Nhược Lan gả đi, bên nhà chồng không có nàng hầu nào vừa ý con cả. Lần này con về đây cũng vì chuyện ấy, mẹ cho một chị theo con nhé!”



Mẹ tôi chau mày, nghĩ ngợi gì đó một lúc rồi cũng gật đầu. Có lẽ bản thân mẹ cũng cảm nhận điều gì đó khác lạ, chỉ là mẹ chưa biết gọi tên. Nhân lúc mẹ còn đang suy nghĩ, tôi nắm lấy cánh tay mẹ kì kèo: “Mẹ à, anh Cát thích ăn cá chép lắm. Mẹ chỉ con làm món cá chép sốt chua ngọt, có được không?”



Vì tôi thể hiện tình thương yêu dành cho chồng khiến mẹ cũng nhanh chóng quên đi chuyện đang nghĩ. Mẹ nhìn tôi, giả vờ hờn dỗi: “Con gái gả đi rồi đúng thật không còn là con của mẹ nữa. Lúc trước ở nhà sao không thấy con như thế với cha mẹ?”



Tôi phì cười: “Vậy con sẽ học hết các món của mẹ, trước khi anh Cát đến anh thì con sẽ nấu cho cha mẹ ăn.”



Mẹ nghe tôi nói liền dùng tay dí vào trán tôi: “Cuối cùng ông bà già này cũng chỉ cho cô thử nghiệm thôi, đúng không?”



“Mẹ!”




Cha tôi lúc này mới lên tiếng, giọng điệu không lấy làm hài lòng hỏi chú hai: “Mày và thằng Mai đủ sức cướp ngục?”



“Dĩ nhiên cha con tôi không thể. Nhưng còn anh em ở võ quán và những mối quen biết của tôi. Nếu huy động mọi người, chưa chắc không có cơ hội.”



“Cướp ngục rồi thì sao? Tiếp theo mày định như thế nào? Cướp ngục là tội chết, những người kia tình nguyện vì một kẻ không thân thích mà hành động? Giả sử cướp được rồi tất cả lên núi làm sơn tặc, hay chạy qua nước khác sống cuộc đời chui rúc. Sống như vậy, anh mày không sống được.”



Chú hai nghe cha tôi nói, mặt cũng ngẩn ra. Nhưng chú lại nhanh chóng lấy lại thái độ hùng hổ như bình thường: “Tôi mặc kệ. Anh bảo tôi làm sao trơ mắt ra nhìn cả nhà anh chết mà không làm gì được. Anh em với nhau nào phải người dưng nước lã.”



“Thằng Khải và con Chân đều chưa có con. Tú Bình lại bỏ đi biệt tăm. Bây giờ nhà họ Trần chỉ còn trông cậy vào một mình thằng Mai. Chẳng lẽ mày không nghĩ đến những chuyện sau này?”



Cha tôi nói với chú hai, rõ ràng từng chữ. Chú im lặng lắng nghe, nhưng thái độ có vẻ không hề cam tâm.



“Lúc cả nhà anh bị bắt vẫn chưa giải quyết hết với đám nô bộc. Mày thay anh về đó, phát tiền công cho họ. Nếu gia sản anh bị niêm phong thì mày lấy phần vàng anh để chỗ mày để xoay sở. Ngoài ra, nếu mày muốn tìm người kêu oan, anh không ngăn, còn cướp ngục thì tuyệt đối không được. Thanh giả tự thanh, nếu Tự Khải thật sự hàm oan thì hoàng thượng sẽ soi xét, còn bằng ngược lại, mày cũng đừng để cả nhà họ Trần tội chồng tội. Rõ chưa?”



“Anh cả… tôi…”



“Anh hỏi lại, mày có nghe những gì anh nói không?”



“Được rồi. Tôi nghe anh!”



Cha tôi đưa một tay qua song cửa nhà giam, đặt lên vai chú hai: “Nghe anh, tuyệt đối đừng để nhà họ Trần tuyệt tự. Nếu thấy tình hình không ổn thì chạy về phía Chiêm Thành ở ẩn một thời gian. Chỉ cần giữ được rừng xanh, không lo sau này không có củi đốt.”



Chú hai nắm chặt tay lại thành hình cú đấm, nghiến răng trèo trẹo: “Nhà anh có mệnh hệ gì, tôi không cứu được thì tôi cũng căn dặn con cháu phải trả mối thù này. Nếu hoàng thượng hồ đồ giết lầm anh, nhà họ Trần nhất định mang thù truyền kiếp với hoàng tộc nhà Lý!”



Những lời chú hai vừa nói, nếu để ai nghe thấy được, chỉ sợ khó bảo toàn tính mạng. Vừa nãy cha có nhắc qua Tú Bình khiến tôi nhớ đến việc chị ấy đi tìm Nùng Trí Cao, chưa rõ tung tích ra sao. Tôi kêu Tự Mai ghé đầu sát lại, nói nhỏ vào tai anh: “Tú Bình đi tìm phản tặc Nùng Trí Cao. Nếu có bất kỳ điều gì không ổn, anh nói chú hai tìm cách trốn đi.”



Sau đó chú hai cùng Tự Mai cũng rời đi. Hy vọng chú nghe lời cha tôi, đừng làm chuyện gì sai lầm. Còn gia đình tôi hiện giờ, sao thật bế tắc!