Trần Chân
Chương 57 : Hẹn ước Nguyên tiêu
Ngày đăng: 12:10 18/04/20
Một lần tình cờ, trong một tửu lầu tại một nơi nào đó, ba chúng tôi cùng nhau dùng bữa tối, lại được dịp nghe cô ca kỹ nổi tiếng nhất nơi đây, cất lên giai điệu ngọt ngào.
Thiếp vì chàng rung động
Vì yêu chàng mà đau lòng;
Chàng vì thiếp cô độc
Vì yêu thiếp mà lạc lõng bơ vơ.
Tình yêu đến
Chạm cả đáy lòng
Tình lang ơi,
Nắm lấy tay thiếp
Đôi ta ước hẹn cho đến vĩnh hằng
Thiếp nguyện vì chàng nâng khăn sửa túi
Chàng nguyện vì thiếp lo lắng trọn đời.
Đâu cần thề non hẹn biển
Chỉ cần chàng bên thiếp mãi không xa rời.
Trải qua muôn thăng trầm
Vượt qua ngàn biến đổi
Đến cuối cùng ta vẫn ở bên nhau
Đâu cần thề non hẹn biển
Chỉ cần chàng bên thiếp mãi mãi đến kiếp sau.
Phải chăng ngay từ khi gặp gỡ
Ông trời đã định
Ta mãi bên nhau?(*)
Khiết An im lặng lắng nghe bằng một thái độ say mê nhất. Tôi thấy lời bài hát sao quá đỗi phong tình nên cũng chẳng thích con bé đặt nhiều quan tâm như vậy. Nhưng nhìn vẻ mặt ngây thơ của Khiết An thoáng trầm tư, tôi cũng không nở cắt ngang nguồn cảm xúc ấy.
Lý Nhật Trung quay sang nhìn tôi, đôi mắt cũng dạt dào tâm tư.
Trên xe ngựa, Nhật Trung nửa đùa nửa thật nói với tôi: “Những gì cô đào khi nãy hát, ta có cảm giác là dành cho chúng ta.”
Tôi nắm lấy bàn tay anh đang đưa về phía mình, vừa khóc vừa cười: “Tôi không còn là bé con nữa đâu.”
Nhật Trung đưa tay lên lau nước mắt cho tôi: “Trong lòng ta, em vẫn cứ là bé con thôi. Em có biết không, ta vừa trải qua một giấc mơ dài, trong giấc mơ ấy có một cô bé cùng ta ngồi chèo thuyền trên sông Bùng, trong một đêm trăng vành vạnh.”
“Ngài vẫn nhớ chuyện năm xưa sao?”
“Trong lòng ta, chưa một giây phút nào quên được hôm ấy. Cách em thấp thỏm dõi theo chị họ, cách em ngây thơ chỉ đạo cho ta chèo thuyền,… những gì về em luôn in đậm trong tâm trí ta.”
“Lúc tôi té xuống sông, chính ngài đã cứu tôi. Khi tôi tỉnh dậy, ngài đã đi xa, chỉ để lại cho tôi một chiếc áo.”
Nhật Trung thở một hơi nặng nề: “Bao năm qua, hối tiếc nhất cuộc đời ta, chính là không nhận ra tình cảm của mình sớm hơn. Nếu không…”
“Vương gia” – Tôi cắt ngang lời anh: “Tất cả đã qua rồi, ngài đừng nặng lòng nữa.”
Nhật Trung vẫn giữ lấy tay tôi. Lần này tôi cũng chẳng rút tay mình lại nữa.
“Em để ta nói hết đi. Những lời này ta để trong lòng rất lâu rồi. Nếu bây giờ không nói, e là không còn cơ hội để nói…”
Nhật Trung ngưng một lúc. Tôi nhìn anh dịu dàng.
“Là ta không nhận ra mình yêu em… Từ lần đầu gặp gỡ em đã ở trong tim ta rồi. Trước giờ ta cứ nghĩ sứ mệnh của ta là đánh trận thôi, khi mệt mỏi thì định sẵn sẽ cưới Ngô An Tương, sống đến đầu bạc răng long. Nhưng đến khi gặp em, mọi thứ trong ta bắt đầu xoay chuyển. Có những cảm xúc trước nay ta chưa từng trải qua. Vui có, đau khổ cũng có. Ta biết em đã gả đi, nhưng lại không thể ngăn bản thân mình đến tìm em. Mỗi lần trông thấy em, tâm tư ta như mảnh đất khô cằn được tưới nước.”
“Cho đến lúc em lừa ta, nói rằng em đã có cốt nhục với Huỳnh Cát, em biết ta đau đớn đến dường nào không? Ta ép bản thân mình phải quên em. Ta ép bản thân mình nên chấp nhận cuộc hôn nhân với An Tương… nhưng đến cuối cùng ta không làm được. Lúc đó ta nhận ra rằng, tình yêu không phải thứ dễ dàng để thay đổi. Ta lại ra trận, hết mình vì triều đình, chỉ mong có thể oanh liệt chết trên chiến trường thì tình cảm này mới có thể nguôi ngoai.”
“Vậy mà… ta không ngờ, em lại yêu anh trai ta.”
Lòng tôi dâng lên một chuỗi xót xa. Lý Nhật Trung, tại sao những lời này, anh lại không nói sớm hơn. Anh có biết rằng tôi cũng đã từng mong mỏi về một mối tình câm lặng, đau khổ chẳng kém anh không?
Nhật Trung đưa tay lên, chạm vào mặt tôi, cười buồn: “Nhưng bây giờ ổn rồi, em đã ở bên cạnh ta. Với ta như vậy là đủ.”
“Vương gia…”
“Gọi tên ta… một lần thôi!”
Tôi nắm lấy tay anh, môi run run: “Nhật Trung!”
Lý Nhật Trung nhắm mắt lại, thì thầm: “Ta muốn quay trở lại vào lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, khi em chưa mang bất cứ ưu phiền gì.”
Tôi siết chặt lấy tay anh: “Mùa xuân năm sau, chúng ta sẽ về Diễn Châu, sẽ cùng nhau chèo thuyền, ngắm mặt trăng tháng giêng trên sông Bùng, có được không?”
Lý Nhật Trung hài lòng gật đầu rồi nhắm mắt lại, hơi thở đều đều. Tôi cẩn trọng đắp chăn lại cho anh rồi quay ra ngoài. Anh đã tỉnh lại, bao nhiêu lo lắng trong tôi gần như tiêu tan hết. Giờ đây, tôi có thể yên tâm ra đi rồi.
----------
(*) Ý tưởng từ bài hát Nắm tay nhau đến vĩnh hằng – Lưu Đức Hoa
(**) Năm 1059, niên hiệu vua Lý Thánh Tông (1059 – 1065)