Trần Chân

Chương 58 : Kết thúc

Ngày đăng: 12:10 18/04/20


Lời hẹn ngắm trăng trên sông Bùng, e là tôi không còn cô hội để thực hiện được. Lý Nhật Trung, anh hãy tìm người khác, một người toàn tâm toàn ý yêu thương anh.



Vài ngày trôi qua, Lý Nhật Trung có vẻ khỏe hơn. Tôi đang ngồi chải tóc thì Khiết An chạy ùa vào, khuôn trăng hớn hở khoe cùng tôi: “Chị ơi, vương gia hôm nay có thể ngồi dậy được rồi. Khi nãy chú ấy còn kể chuyện cho em nữa.”



Tôi nghe Khiết An nói, tâm trạng cũng lấy làm vui: “Thật sao? Chắc anh ấy cũng sẽ nhanh chóng đứng dậy đi lại được. Nhưng em cũng đừng phiền ảnh quá, để ảnh tập trung nghỉ ngơi nhé!”



Khiết An vui vẻ gật đầu: “Em biết mà. Chị nè… có phải khi vương gia khỏe lại, chị và chú sẽ thành hôn không?”



Lời Khiết An làm tôi chấn động, tôi quay sang nhìn em ấy: “Lại là vương gia nói điều này với em?”



Khiết An lắc đầu: “Vương gia không nói gì cả, nhưng em hy vọng là như vậy. Dạo gần đây em thấy chị lạ lắm. Trong lòng em có cảm giác chị sắp rời xa vương gia và em.”



Tôi phì cười xoa đầu Khiết An: “Ngốc quá, em ở đây thì làm sao chị rời xa được. Thôi em đi chăm sóc vương gia đi.”



Khiết An ngập ngừng nhìn tôi một lượt rồi mới chịu quay về phòng với Nhật Trung. Tôi hít một hơi thật sâu rồi rời khỏi Phụng Càn phủ. Nô bộc nơi đây thấy tôi chỉ lặng lẽ cúi đầu chào chứ chẳng dám hỏi một lời nào.



Ngoài cổng, chiếc xe ngựa đang chờ.



“Chị muốn gặp em. Ngoài cổng có xe ngựa lúc nào cũng chờ sẵn.”



Dù tôi có muốn sống yên ổn phần đời còn lại, nhưng một khi chuyện với cô ta chưa giải quyết xong, tôi biết mình không thể nào thoát khỏi họa này. Thù giết cha mẹ, lần này, tôi sẽ trả đủ với cô!



Tôi dần xa phủ Phụng Càn, dần xa Nhật Trung, dần xa lời ước hẹn mà chính tôi dựng nên để dối lừa anh.



Xe ngựa dừng lại, tiếng mã phu vang lên bên ngoài: “Cô ơi, đã đến rồi.”



Tôi bước xuống xe, đập vào mắt là ba chữ Hoàng Lan lầu.



Xuân sắc tập trung, kẻ đến người đi, lả lơi mời gọi. Tôi không hiểu sao Dương Tú Loan lại chọn một nơi như thế này để gặp nhau. Đây vốn không phải nơi một cô gái nhà tử tế bước vào, huống hồ thân phận cô ta hiện giờ là mẫu nghi thiên hạ. Dự cảm bất an khiến tôi chùng bước. Nhưng chân chưa kịp phản ứng thì tên mã phu đã nắm lấy cánh tay tôi, vẻ mặt bặm trợn.



“Đã đến rồi, cô còn định đi đâu?”



Tôi thở dài. Phải, đã đến lúc rồi, tôi còn định đi đâu nữa?



Không gian bên trong đỏ như máu. Những ả đào nương ngã ngớn trong lòng khách, nũng nịu chuyện trò. Tôi cúi mặt đi theo tên mã phu, chẳng bận tâm có ai chú ý đến mình hay không.



Từng bậc tam cấp đưa tôi đến lầu hai, lặng lẽ đi đến căn phòng cuối cùng. Tên mã phu rời đi, tôi mở cửa bước vào, đối diện với người vận nam y màu trắng.



Chín năm gặp lại, cô ta vẫn rất xinh đẹp, dù đuôi mắt hằn chút nếp nhăn. Trông thấy tôi, Dương Tú Loan không khác khi xưa, mặt hoa mang nét tươi cười.




Quân tử ơi, quân tử hỡi



Vai anh còn nặng gánh chi đây?



Ngại chi đôi lời bày tỏ



Thiếp nguyện trao cả trái tim này.



Chẳng trách mây trôi trăng ẩn nấp



Chỉ hờn ai đó – đến bao giờ mới thấu cho đây?”



“Chân à!”



“Hửm?”



Anh tiến về phía tôi, cài lên tóc tôi cây trâm ngọc bích và đeo vào tai đôi hoa tai vốn lạc mất một chiếc năm nào. Tôi nhìn anh đầy bất ngờ còn anh thì mỉm cười.



“Uyên ương đã đủ cặp, người hữu duyên sẽ thuộc về người hữu duyên!”



Nụ cười anh thật đẹp! Dù nụ cười ấy không có cái lúm đồng tiền nhưng vẫn đẹp vô cùng. Tôi nhắm mắt lại, đón nhận nụ hôn đặt lên trán mình, nhẹ nhàng như cánh hoa đào lướt qua gió.



Tôi mỉm cười với anh – nụ cười đẹp nhất trong suốt cuộc đời.



Tôi ngã người, cho làn nước đêm xuân ôm lấy cơ thể mình.



Ánh trăng trên cao vẫn sáng trong vằng vặc.



Sông Bùng đêm xuân từng nhịp sóng vỗ vào mạn thuyền.



Vĩnh biệt anh – Lý Nhật Trung!



Sông Bùng sóng vỗ đầy vơi



Một lần gặp gỡ, trọn đời nhớ nhau…



-Hết-