Trang Hiệp Khách

Chương 1 : Trang hiệp khách - Hồi 01

Ngày đăng: 21:51 18/04/20


Thay lời tựa: Nhật Bản có rất nhiều truyện SAMURAI rất hay, rất nổi

tiếng được Tây Phương mượn ý viết ra nhiều tiểu thuyết cũng như tạo dựng nên nhiều bộ phim lừng danh bất hủ trên thế giới. Câu chuyện sau đây là một điển hình.



________



Dưới nắng chang chang, một người đàn ông tuổi trên dưới ba mươi, một

mình lê bước, tay mang gói hành trang. Nơi dây lưng chàng đeo là một

thanh đoản kiếm màu đen giắt chéo, và sau lưng là một thanh trường kiếm

đeo ngang. Trông hình dáng chàng, ai cũng nhận ra ngay đây là một võ sĩ

đạo Samurai.



Chàng võ sĩ đạo đang đi bỗng dừng chân lại ngắm nghía vì để ý cách đó

không xa rõ ràng là một sơn trang thật lộng lẫy khang trang. Bên cạnh đó là một vườn hoa, phía sau đó là một vườn rau, và kế vườn rau là một

rừng cây ăn trái. Chẳng khác nào người đi trong sa mạc tìm thấy nước,

chàng khẽ nở một nụ cười thoải mái, rảo bước tiến nhanh lại phía sơn

trang trước mắt trong vòng một dặm...



Chàng võ sĩ đạo phấn khởi tinh thần, đi thật lẹ. Chẳng bao lâu chàng đã

từ từ đến mục tiêu. Khi còn cách sơn trang độ hai trăm thước, một bóng

người trẻ tuổi hình như là một đứa trẻ nhỏ từ trong một bụi rậm phóng

ra, chạy nhanh vào trong nhà. Không đầy nửa phút sau, một người đàn ông

từ trong bước ra, đi sau ông ta là chiếc bóng nhỏ khi nãy, giờ trông

thấy rõ ràng là một đứa trẻ mới lớn chừng 12 - 13 tuổi. Cả hai người mắt đều chăm chăm nhìn chàng võ sĩ đạo đang trên đường tiến tới, luôn để ý

từng hành động của chàng.



Khi tới sơn trang, chỉ còn cách hai người chừng mươi bước, chàng võ sĩ

đạo dừng chân lại, hướng về phía người đàn ông mà chàng tin là Trang

chủ, gập mình xuống chào. Sau đó chàng ta lên tiếng :



- Tôi là khách lỡ đường, đi đường xa quá khát nước nên mạo muội ghé lại

đây xin giúp đỡ. Nếu Trang chủ cảm thấy không phiền thì cho tôi xin một

ngụm nước giải khát, xin đội ơn.



Thấy chàng võ sĩ đạo nói năng lễ phép lịch sự, người chủ sơn trang ôn tồn đáp :



- Không dám, tứ hải giai huynh đệ. Xin huynh đài đừng khách sáo.



Quay sang phía đứa con trai, ông ta sai :



- Hải Đẩu, mau vào lấy nước và trái cây cho chú này giải khát.



Đứa nhỏ khẽ “dạ” một tiếng, đoạn chạy tuốt vào nhà. Lát sau nó trở ra

với một gáo nước lạnh lớn cùng với hai trái lê mang tới định trao cho

chàng võ sĩ đạo. Nhưng người đàn ông chặn lại, giằng lấy, rồi tự tay ông ta đích thân mang tới đưa cho người khách lạ. Chàng võ sĩ đạo lại khẽ

cúi gập mình xuống, nói vài tiếng cám ơn rồi tay đón lấy gáo nước cùng

trái cây. Chàng cầm gáo nước, đổ vào miệng làm một hơi cạn không còn một giọt. Hai trái lê, chàng ta không ăn mà bỏ trong gói hành trang buộc kỹ lại, hình như là muốn để dành mang đi đường cho cuộc hành trình.



Bỗng nhiên có tiếng vó ngựa trổi lên không biết từ đâu tới, nghe bên tai mỗi lúc một gần. Chàng võ sĩ đạo khẽ cau mày, để ý nghe ngóng. Đang

bâng khuâng chợt nghe có tiếng trẻ nheo nhéo đàng sau lưng :



- “Kiếm đây, thân phụ”.



Chàng võ sĩ đạo giật mình đánh thót một cái! Có lẽ theo phản ứng tự

nhiên của một võ sĩ đạo trên bước đường giang hồ, chàng đưa tay ra sau

lưng tuốt thanh trường kiếm ra nhanh như điện xẹt, quay lại nhìn đàng

sau đứng thủ thế. Người đàn ông lúc đó trong tay cũng cầm một thanh

trường kiếm. Thấy chàng võ sĩ đạo tuốt gươm thì cũng theo phản ứng tự

nhiên lanh lẹn rút kiếm ra khỏi vỏ, nhìn chàng võ sĩ đạo lên tiếng :



- Khỏi cần phải đóng kịch nữa. Mời ông bạn cứ việc ra tay!
ngày này qua ngày nọ. Và mới gần đây, Điền Trung Tấn cho người mang thư

đến, buộc Sơn Điền Anh Minh phải chịu nhượng bán lại trang trại cho y

trong vòng một tháng, nếu không y sẽ cho người tới đốt phá gia trang,

giết không chừa một con gà hay con chó cũng như không chừa lại một ngọn

cỏ. Tình cờ Sơn Bản Nhất Lang đi ngang qua đúng vào thời kỳ Điền Trung

Tấn gia hạn Sơn Điền Anh Minh phải trả lời. Sự có mặt của Sơn Bản Nhất

Lang vô tình lại cứu ngay được cho Sơn Điền gia trang.



Sơn Bản Nhất Lang cũng cho biết chàng ta hiện là một lãng nhân [1],

giang hồ nay đây mai đó không nhất định mặc dù muốn tìm một chỗ ẩn cư để rửa tay gác kiếm. Trước kia, chàng là một võ sĩ đạo Samurai, phục vụ

dưới trướng của tướng Đảo Tân Nghĩa Hoằng (Shimayu Yoshihiro), đã trải

qua không biết bao nhiêu là trận mạc, lập được ít nhiều chiến công. Bị

người ghen tức cáo gian là toan phản bội chủ để đi đầu chủ khác khiến

chủ nghi ngờ, chàng ta buồn rầu tự ý bỏ đi chứ chẳng thèm biện bạch làm

gì, mặc dù chủ cũng chưa lên tiếng đuổi hay có ý diệt trừ. Tứ cố vô

thân, Sơn Bản Nhất Lang nay đây mai đó, sống lang thang bằng số tiền để

dành được, thỉnh thoảng trên cuộc hành trình ghé lại mấy ngôi chùa xin

tá túc qua đêm. Rồi cũng trên đuờng giang hồ hôm nay tình cờ đi qua chốn này, và vì khát nước nên ghé lại Sơn Điền gia trang xin giải khát nên

có cơ hội chứng kiến mọi việc xảy ra nơi đây.



Sơn Điền Anh Minh lên tiếng :



- Hay là Sơn Bản tráng sĩ ở lại đây với chúng ta mà lập nghiệp. Nơi đây

không xa thị trấn bao nhiêu, nhưng yên tĩnh, không phức tạp. Có khó khăn cùng chăng là lão Điền Trung Tấn kia. Nhưng tôi bảo đảm tráng sĩ không

sao cả. Tôi có đủ người, đủ lực lượng để bảo vệ sơn trang, đồng thời

cũng quen bạn bè trên thị trấn khá nhiều, họ sẽ giúp tôi chống lại lão

Điền Trung Tấn đến cùng. Hơn nữa, tôi cũng quen thân với quan phủ trên

thị trấn, sẽ nhờ ông ta dùng đến quân đội mà can thiệp nếu cần. Tráng sĩ ở lại đây lập nghiệp chứ không phải đụng gì đến đao kiếm đâu. Tôi không hề có ý giữ tráng sĩ ở đây để giúp sức chống với lão Điền Trung Tấn, mà trái lại, còn xin bảo đảm lấy sự an nguy của tráng sĩ tại nơi này nữa.



Nhâm nhi một ngụm sake, Sơn Điền Anh Minh tiếp :



- Hôm nay tôi bất cẩn, không ngờ Điền Trung Tấn kéo bè đảng tới đông và

sớm như vậy nên thiếu chuẩn bị. Tôi tưởng mai hắn mới đến nên thiếu

phòng vệ, may nhờ sự có mặt của Sơn Bản tráng sĩ khiến hắn khá kinh hãi, nghi chúng ta chuẩn bị chu đáo, phục kích ngầm chúng.



Sơn Bản Nhất Lang cười nhạt :



- Nếu tôi quyết định ở lại đây thì tôi chẳng ngại bất cứ điều gì cả.



- Tráng sĩ đồng ý chứ?



Suy nghĩ một lúc, Sơn Bản Nhất Lang thở dài đáp :



- Tôi còn chỗ nào để đi nữa? Nay được Sơn Điền trang chủ thương tình ban cho chỗ dung thân thì còn gì bằng nữa.



Sơn Điền Anh Minh gật đầu, nói :



- Như vậy tốt lắm. Vậy ngay từ phút này trở đi, tráng sĩ là người của

Sơn Điền gia trang. Ngày mai các gia nhân của tôi sẽ trở về sau khi giao hàng xong, đồng thời bằng hữu giúp tôi đối đầu với Điền Trung Tấn cũng

sẽ tới đây, để tôi giới thiệu tất cả với tráng sĩ. Và xin tráng sĩ nhớ

kỹ, đừng có lo gì cả. Họ dư sức bảo vệ tráng sĩ cũng như bảo vệ được sơn trang này. Mong tráng sĩ ở đây lo an cư lập nghiệp thôi, đừng dính vào

chuyện ân oán giang hồ làm gì cả. Nếu có chuyện gì cứ cho tôi hay. Nếu

có bị người của Điền Trung Tấn làm phiền, thấy nhịn được gì thì cứ nhịn

là tốt nhất.



--------



[1] Lãng nhân: một võ sĩ đạo Samurai vô chủ, tứ cố vô thân được gọi là “lãng nhân”.