Trang Hiệp Khách
Chương 2 : Trang hiệp khách - Hồi 02
Ngày đăng: 21:51 18/04/20
Sau khi giới thiệu Sơn Bản Nhất Lang cùng mọi người xong, Sơn Điền Anh
Minh kể lại biến cố hôm trước, nhờ chàng cứu mạng cho mình và vợ con ra
sao cho tất cả gia nhân cùng các vệ sĩ nghe. Kể chuyện xong, Trang chủ
trịnh trọng nói :
- Chúng ta tất cả là người nhà. Từ đây xin tất cả các anh em hãy bảo vệ
Sơn Bản tráng sĩ tối đa để tráng sĩ có thể an cư lạc nghiệp ở đây với
chúng ta. Tiên Điền Hùng Đại (Maeda Yuudai) dẫn theo vài anh em cùng với tôi và Sơn Bản tráng sĩ lên thị trấn mua ít đồ dùng cần thiết, còn Đức
Xuyên Thắng (Tokugawa Katsu) cùng Lâm Cát Lang (Hayashi Kichiro) ở nhà
chỉ huy tất cả canh giữ, đề phòng bất trắc.
Sau khi Trang chủ Sơn Điền Anh Minh cùng với Sơn Bản Nhất Lang đi rồi,
Đức Xuyên Thắng cùng Lâm Cát Lang theo lệnh Trang chủ phân chia công
tác, trách nhiệm, cắt đặt người trông nom các cửa ngõ, vườn trước vườn
sau cũng như trong rừng trái cây... Nếu có gì bất trắc thì vào báo cho
hai người ở đại sảnh ngay tức khắc.
Đức Xuyên Thắng cùng với Lâm Cát Lang sau đó ngồi dùng trà đàm đạo với
nhau. Bàn chuyện được một lúc, Đức Xuyên Thắng như nhớ ra điều gì bỗng
“hừ” giọng mũi một tiếng, nói :
- Tôi thấy hình như Trang chủ có vẻ sủng ái tên Sơn Bản Nhất Lang này
lắm đó. Coi chừng Trang chủ nhìn lầm người thôi! Hôm qua, sở dĩ Điền
Trung Tấn rút lui là vì y nghi ngờ có phục binh, với lại y nơm nớp sợ
không biết tôi với anh quay lại lúc nào đó thôi, chứ tên Sơn Bản Nhất
Lang kia có oai gì hay bảnh lãnh gì cho hắn sợ mà Trang chủ tâng bốc,
trọng đãi y như thế? Bất quá hắn cũng chỉ là một tên “lãng nhân” thôi
chứ có gì đặc biệt đâu chứ!
Lâm Cát Lang thấy vậy, lắc đầu, nói :
- Dù là thế nào thì Sơn Bản Nhất Lang cũng đã cứu mạng Trang chủ, Đường
chủ và Thiếu chủ. Với lại, Trang chủ có bạc đãi anh đâu? Và theo lời
Trang chủ thì Sơn Bản Nhất Lang muốn rửa tay gác kiếm, đâu có ý định
tranh giành gì với anh đâu mà anh phải hậm hực như thế chứ?
Đức Xuyên Thắng tuốt kiếm khỏi vỏ, múa vài đường biểu diễn, nói :
- Sơn Bản Nhất Lang cũng đã thi thố được chút tài năng gì đâu chứ? Trên
đời thiếu gì kẻ lập nên sự nghiệp nhờ đầu môi chót lưỡi hay chỉ vì một
phút dùng chút đảm lược đúng lúc, đúng chỗ. Có lẽ vì thế nên hắn mới
được Trang chủ tin cậy và cũng vì biết thân biết rõ thân phận mình là
thứ “hữu danh vô thực” nên mượn cớ mà bảo là “rửa tay gác kiếm” để giữ
được chút danh tiếng. Tôi còn lạ gì những hạng người này.
Lâm Cát Lang thở dài :
- Điều đó tôi không cần biết, mà anh cũng chẳng nên bận tâm làm gì. Ai
lại không biết Đức Xuyên Thắng là đệ nhất kiếm sĩ của Sơn Điền gia
trang, chứ? Sơn Bản Nhất Lang cần sự bảo vệ của chúng ta theo lời Trang
chủ, chứng tỏ hắn không có ý định tranh nồi cơm với anh, hay danh phận
“Sơn Điền gia trang Đệ Nhất Kiếm Thủ” để làm gì. Anh ăn cơm, lãnh lương
của chủ nhân thì cứ làm theo ý chủ nhân thôi, chứ đừng lo mà “vạch lá
tìm sâu” hoài làm gì. Cừu địch chúng ta phải đối phó là Điền Trung Tấn
chứ không phải Sơn Bản Nhất Lang. Anh phân biệt bạn thù sai rồi đó!
Đức Xuyên Thắng lộ vẻ giận dữ, nói :
- Thật không ngờ anh cũng bênh vực cái thứ “ký sinh trùng” đó!
Lâm Cát Lang nghe nói cũng cảm thấy bị chạm tự ái ít nhiều, lớn tiếng :
- Tôi nói lại thêm một lần nữa là anh ăn lộc chủ thì cứ theo lệnh của
chủ mà làm, đừng thắc mắc gì cả. Cái tinh thần võ sĩ đạo của anh để đâu?
Sơn Điền Anh Minh lắc đầu, gạt đi :
- Đã nói Mộc Thôn tráng sĩ đừng bận tâm mà. Chuyện đã qua rồi, hơn nữa
tôi bình an vô sự mà. Hãy cho tôi biết việc tiếp xúc với quan phủ thế
nào.
Mộc Thôn Thanh đáp :
- Gặp quan phủ, tôi thẳng thắn kể lại tất cả những gì xảy ra ở đây trong những tháng qua sau khi trình lên thư của Trang chủ. Ông ta xem xong,
có nói rằng Trang chủ đừng có lo, có chuyện gì cứ cho ông ta hay, ông ta sẽ can thiệp bằng võ lực nếu cần.
Sơn Điền Anh Minh nở nụ cười, tỏ vẻ hài lòng :
- Có vậy mới được chứ! Quan phủ là bạn cũ thân tình lâu đời giả sử mà hờ hững thì còn nói đến chuyện tình nghĩa gì! Mộc Thôn tráng sĩ làm việc
được lắm. Tôi yên tâm rồi.
Lúc đó Bản Điền Nhất Lang bước vào, cúi chào Sơn Điền Anh Minh. Thấy Mộc Thôn Thanh, chàng cũng theo phép lịch sự gập mình chào ra mắt. Sơn Điền Anh Minh chỉ Mộc Thôn Thanh, giới thiệu :
- Đây là Mộc Thôn Thanh, là một kiếm sĩ trong nhóm “Tam Kiệt” của Sơn
Điền gia trang chúng ta, cùng với Đức Xuyên Thắng và Lâm Cát Lang. Nói
về tài nghệ, Mộc Thôn tráng sĩ đây còn trên cả Lâm Cát Lang, cùng lắm
chỉ nhượng bộ Đức Xuyên Thắng chút đỉnh mà thôi. Nhưng nếu nói về ngoại
giao và mưu trí thì hai người kia không thể nào sánh nổi với Mộc Thôn
tráng sĩ. Có thể nói, đây vừa là cái lưỡi, vừa là bộ óc của tôi đó.
Mộc Thôn Thanh khiêm tốn, nói :
- Trang chủ đã quá coi trọng tôi rồi.
Sơn Điền Anh Minh lại nhìn Sơn Bản Nhất Lang, quay qua giới thiệu với Mộc Thôn Thanh :
- Còn đây là Sơn Bản Nhất Lang tráng sĩ, người đã cứu tôi và vợ con tôi
ngày hôm qua. Điền Trung Tấn và bè đảng thấy Sơn Bản tráng sĩ đây là
phải nể sợ mà cúp đuôi chạy như con chó. Chúng ta thật sự nhờ oai của
Sơn Bản tráng sĩ mà còn giữ được sơn trang toàn vẹn cho tới hôm nay đó.
Sơn Bản Nhất Lang cúi đầu :
- Nhất Lang không dám, thưa Trang chủ.
Mộc Thôn Thanh cười với vẻ thân thiện :
- Sơn Bản tiên sinh bất tất phải khiêm nhường. Tôi có được nghe Đức
Xuyên Thắng cùng Lâm Cát Lang kể qua khi nãy. Người khiến cho Điền Trung Tấn phải gườm mà lui bước cùng với số bộ hạ đông đảo như vậy ắt không
phải là tầm thường. Thật trên thế gian này không thiếu gì “ngọa long
tàng hổ” [1]. Xin bái phục Sơn Bản tiên sinh, và hân hạnh được gặp. Sơn
Bản tiên sinh bảo vệ được Trang chủ tức là chẳng khác nào bảo vệ chúng
tôi vậy, vì có Trang chủ thì mới có chúng tôi. Từ nay tráng sĩ cứ yên
tâm mà an cư lạc nghiệp. Mọi chuyện khác, nếu cần phải đối đầu với cường địch đã có anh em chúng tôi lo.
Sơn Điền Anh Minh thấy thế mỉm cười, gật đầu thỏa mãn. Trang chủ nhìn Mộc Thôn Thanh nhắn nhủ :
- Mộc Thôn tráng sĩ nhớ theo dõi cập nhật chuyện Thanh Thủy tiên sinh
thế nào hộ tôi nhé. Nếu Thanh Thủy tiên sinh chịu giúp một tay thì chúng ta như hùm thêm vây vậy, còn lo gì Điền Trung Tấn. Ông ta là người hơi
khó tính, nhưng tình nghĩa lắm, không đứng yên bàng quan trước những nỗi bất bình đâu.
Đi qua đi lại trong phòng một hồi, Sơn Điền Anh Minh nói bằng một giọng lo âu :
- Chúng ta vừa giết thủ hạ của Điền Trung Tấn, tất nhiên lão sẽ không bỏ qua đâu. Trước sau gì y cũng tìm cách trả thù thôi. Trận chiến thật sự
mới chỉ bắt đầu! Con đường chúng ta phải đi còn biết bao nhiêu là chông
gai!