Trang Hiệp Khách
Chương 3 : Trang hiệp khách - Hồi 03
Ngày đăng: 21:51 18/04/20
Hai tuần trôi qua. Thời gian hai tuần thật ngắn ngủi nhưng đem lại cho
Sơn Bản Nhất Lang không biết bao nhiêu là niềm vui, làm chàng cảm thấy
tâm được bình an vô cùng. Và cũng trong thời gian này, chàng đã làm quen và chiếm được cảm tình của hầu hết mọi người tại Sơn Điền gia trang.
Mọi việc trong sơn trang, chàng đều cáng đáng, sẵn sàng giúp mọi người,
từ việc nặng tới việc nhẹ. Nào là tưới cây tưới hoa, cho tới bổ củi,
khuân vác đồ chứa vào kho chàng cũng chẳng từ nan.
Hải Đẩu, đứa con trai của Sơn Điền Anh Minh rất thích Sơn Bản Nhất Lang. Nó hay tới chàng đùa giỡn, hỏi chuyện, đôi khi còn đòi chàng kể chuyện
cuộc đời làm võ sĩ đạo của chàng cho nó nghe. Hải Đẩu hỏi tới đâu, Sơn
Bản Nhất Lang đáp tới đó, và bao giờ nó cũng hài lòng với những câu giải đáp của chàng. Không những thế, những bài học ở trường của Hải Đẩu nó
cũng đem ra hỏi Sơn Bản Nhất Lang. Chàng chỉ bảo tận tình, còn dạy Hải
Đẩu từ nghệ thuật viết bút lông cho đến cách làm những vần thơ Hài-Cú
[1] nữa. Những điều học được từ Sơn Bản Nhất Lang, Hải Đẩu đem ra trường chia sẻ với thầy giáo và bạn bè, và ai nấy đều thán phục Hải Đẩu, cho
nó là một thần đồng. Thấy vậy, Hải Đẩu lại càng quý, càng thương mến Sơn Bản Nhất Lang.
Thấy Hải Đẩu cũng yêu chuộng võ thuật muốn học hỏi, nuôi mộng một ngày
nào đó sẽ trở thành một võ sĩ đạo phục vụ dưới trướng một Minh chủ, Sơn
Bản Nhất Lang cũng chiều chuộng từ từ truyền thụ võ nghệ cho nó những
khi rảnh rỗi. Sơn Bản Nhất Lang tự tay đẽo hai thanh kiếm bằng gỗ, một
thanh cho Hải Đẩu vừa chơi vừa tập luyện, còn một thanh chàng dùng để sử dụng khi dạy Hải Đẩu kiếm pháp.
Hôm đó, Sơn Bản đang dạy cho Hải Đẩu vài chiêu thật khó khiến nó tập đi
tập lại hoài mà vẫn chưa được. Hải Đẩu nhiều lúc bực bội đến mặt mày bí
xị, quăng cả kiếm như nản chí không muốn tập nữa. Sơn Bản Nhất Lang điềm tĩnh nhặt thanh kiếm gỗ đưa cho nó, khuyên :
- Cháu đừng có nóng giận. Sự phẫn nộ và sự vội vã là thuộc về những điều tối kỵ của một người học võ nói riêng, và của một người sống trên đời
nói chung. Nếu việc gì cũng dễ dàng học được thì ai cũng thành công hết
rồi, và đâu còn ai được gọi là “người tài” nữa.
Câu dạy dỗ thật đơn giản và ngắn gọn nhưng quả nhiên rất hữu hiệu. Hải
Đẩu vốn là đứa trẻ thông minh, nghe nói liền giác ngộ ngay, đưa tay nhận kiếm, cúi đầu cám ơn và xin lỗi Sơn Bản Nhất Lang.
- Thôi, hai thầy trò hãy tạm dừng tay nghỉ giải lao, ăn bánh uống trà đã.
Sơn Bản Nhất Lang cùng Hải Đẩu quay lại thì thấy Thuận Tử, mẹ Hải Đẩu
đang mỉm cười, tay cầm mâm trà bánh đặt trên phản. Tiến lại gần phía hai người, Thuận Tử nhìn Hải Đẩu nói :
- Con ngoan, hãy nghe lời mẹ, mau bái Sơn Bản thúc thúc làm sư phụ đi.
Hải Đẩu nghe nói mừng rỡ vô cùng. Đây là điều nó vẫn hằng mong muốn, cầu mà chưa được, nay được mẹ nó toàn thành cho như vậy thì còn gì hơn,
thật quá đúng ý nó. Hải Đẩu cúi mình phục thân bắt đầu lạy Sơn Bản Nhất
Lang theo đúng nghĩa thầy trò.
Sơn Bản Nhất Lang thấy vậy cuống lên, nói :
Thuận Tử vui mừng ra mặt, nói :
- Cha của nó thì có khiếu võ, nhưng cũng chưa học được đến chốn. Có học
qua văn nhưng cũng chẳng giỏi gì cho lắm. Hy vọng Hải Đẩu sau này bù lại cho cha nó những khiếm khuyết đó.
Suy nghĩ vài giây, Thuận Tử nói tiếp :
- Tôi mong Hải Đẩu sau này có cái nhân, cái đức của cha nó, nhưng phải có cái trí và dũng của nghĩa đệ mới được!
Rồi Thuận Tử lại hỏi :
- Nghĩa đệ chắc cũng phải cần có người nâng khăn sửa túi cho.
Sơn Bản Nhất Lang nghe nói cười nhạt :
- Nghĩa tẩu quá thương nên nói vậy. Đệ sống vất vưởng nay đây mai đó, sự nghiệp chưa có gì thì nói chi đến vấn đề gia thất!
Thuận Tử lắc đầu :
- Tề gia, trị quốc, bình thiên hạ. Nghĩa đệ há chẳng nhớ câu này sao?
Nghĩa đệ an cư lập nghiệp ở đây với chúng tôi thì lo gì mà không có sự
nghiệp chứ? Chúng tôi sẽ để ý việc này, sẽ kiếm người nâng khăn sửa túi
cho nghĩa đệ. Chỉ sợ nghĩa đệ chê thôi.
- Đệ không dám.
Hải Đẩu chạy tới với sách vở, bút, cùng nghiên mực trên tay. Thuận Tử cười, nói :
- Thôi, đến lúc ta phải lui ra để khỏi làm phiền hai thầy trò.
------------
[1] Tiếng Nhật phiên âm là Haiku.
[2] Người Nhật nói: “làm sao tránh được nắng dưới mặt trời” cũng như
chúng ta nói “chạy trời không khỏi nắng”. Tuy cách nói hơi khác chút,
nhưng cùng một ý nghĩa.
[3] Nghĩa tẩu: chị dâu kết nghĩa.
[4] Phong tục “Trà mình rượu người”. Khi rót rượu thì rót cho người
trước, rót cho mình sau. Nhưng trà thì ngược lại, rót cho mình trước và
cho người sau.