Trang Hiệp Khách

Chương 4 : Trang hiệp khách - Hồi 04

Ngày đăng: 21:51 18/04/20


Sơn Điền Anh Minh chủ tọa buổi họp, cầm lá thư viết bằng lụa, kẹp giữa hai thanh trúc quăng xuống bàn, nghiêm nghị nói :



- Như tất cả đã biết, tôi vừa nhận tối hậu thư của Điền Trung Tấn bắt

buộc tôi phải giao sơn trang cho hắn trong vòng ba ngày, không thì hắn

sẽ tấn công hủy diệt sơn trang cũng như giết sạch không chừa một ai.

Đồng thời hắn cũng có thách chúng ta nếu có đảm lược thì ký tên vào

chiến thư để giao cho người nhà hắn mang về, và ba hôm sau sẽ gặp quyết

đấu tại Long Thành. Tất cả anh em em nghĩ sao xin cho tôi ý kiến.



Nghe xong, Đức Xuyên Thắng gầm lên, vỗ bàn thét như sấm :



- Cái lão Điền Trung Tấn kia thật là coi chúng ta dưới mắt chẳng ra gì!

Trang chủ chẳng cần phải đắn đo làm gì, cứ ký tên vào chiến thư để ba

hôm sau anh em chúng tôi tận diệt chúng một phen cho xong chuyện, khỏi

phiền hà về sau nữa.



Lâm Cát Lang cười, nói :



- Dĩ nhiên là phải đánh rồi, không lẽ Lâm Cát Lang ta hèn nhát sao!

“Dưỡng binh thiên nhật, dụng tại nhất thời” [1]. Trang chủ nuôi chúng ta bao lâu là để chúng ta giúp trong những lúc thế này, há chúng ta lại

phụ lòng chủ công hay sao? Nhưng Đức Xuyên huynh đừng quá nóng giận hay

xem thường địch thủ. Việc này phải dùng cả mưu lước lẫn chiến lược.

Chúng dám thách ta tới tức là đã chuẩn bị đâu ra đó rồi. Chúng ta không

khéo rơi vào bẫy chúng thì mệt lắm đó!



Mộc Thôn Thanh suy nghĩ trong giây lát rồi lên tiếng :



- Tôi đã phái Thượng Địa Hùng Đại (Uechi Youdai) đi dò thám xem thực lực của chúng thế nào. Dù vậy, tôi cũng đã hoạch định chiến lược xong rồi.

Lâm Cát huynh dẫn anh em đi tiên phong dọn đường, để ý ba mặt: đằng

trước và hai bên. Đức Xuyên huynh dẫn lực lượng chính đi giữa chuẩn bị

nghênh chiến nếu mọi việc an toàn. Nếu Lâm Cát huynh thấy có phục binh,

có lỡ chạm trán hay không, nếu nhắm bất lợi cho phe ta thì lập tức thông tin ngay cho Đức Xuyên biết và lập tức lui, để Đức Xuyên huynh cùng anh em lực lượng chủ đi đoạn hậu bảo vệ cho. Tôi sẽ phái Kỳ Sơn Nghĩa Lang

(Yamasaki Yoshiro) dẫn một số anh em đi sau yểm trợ Lâm Cát huynh và Đức Xuyên huynh. Còn tôi và một số anh em sẽ ở lại sơn trang mà bảo vệ cho

Trang chủ.



Lâm Cát Lang gật đầu, nói :



- Có Mộc Thôn huynh bảo vệ nhà thì anh em chúng ta yên tâm rồi, cứ thế mà tiến, cố hoàn thành nhiệm vụ thôi.



Chợt Đức Xuyên Thắng lên tiếng hỏi :



- Còn Sơn Bản Nhất Lang thì sao?



Mộc Thôn Thanh đáp :



- Sơn Bản huynh thì ở lại sơn trang cùng bảo vệ Trang chủ với tôi.



Đức Xuyên Thắng khẽ liếc Sơn Bản Nhất Lang, miệng lẩm bẩm :



- Không biết bảo vệ cho Trang chủ hay là núp bóng Trang chủ để được bảo vệ kia hả?


Nhìn thấy cách đối xử chu đáo của Sơn Điền Anh Minh với gia nhân bình

thường dù đã chết, mọi người ai nấy đều cảm động vô cùng. Ai cũng cảm

thấy mình chọn đúng Minh chủ mà thờ. Vì một Minh chủ độ lượng, rộng rãi, có lòng nhân thì nếu có phải chết cho ông ta, hẳn ai cũng rất vui lòng, mà còn cho đó là một niềm vinh hạnh nữa.



Quay qua Sơn Bản Nhất Lang và Hải Đẩu, Sơn Điền Anh Minh nói :



- Thôi, hai thầy trò lại đi luyện võ tiếp đi thôi.



Hải Đẩu nghe nói hết sức mừng rỡ. Hình như nó chỉ chờ có câu nói đó từ

thân phụ mình. Hải Đẩu liền kéo tay Sơn Bản Nhất Lang vào trong phòng

luyện võ.



Hải Đẩu nói :



- Sư phụ đợi con đi lấy ít trà bánh cái đã.



Sơn Bản Nhất Lang gại đi :



- Thôi đồ nhi, khỏi cần đâu!



Mặc cho Sơn Bảng Nhất Lang có đồng ý hay không, Hải Đẩu tay cầm kiếm gỗ

múa may, vừa chạy vừa biểu diễn võ... Sơn Bảng Nhất Lang vừa lắc đầu,

vừa mỉm cười. Chàng nói thầm trong bụng: “Đúng là trẻ con!”



Tuy nói vậy, nhưng Sơn Bản Nhất Lang nhận thấy Hải Đẩu quả là một đứa

trẻ ngang tàng rất có lập trường, khí phách. Khi nó cảm thấy đúng là cứ

đó mà làm chứ không sợ phật lòng ai cả. Chàng thầm nhớ tới câu Thuận Tử

mẹ Hải Đẩu nói với chàng mấy hôm trước rằng: “Ta mong Hải Đẩu có cái

Nhân của cha nó, nhưng phải có cái Trí và cái Dũng của đệ...”



Nghĩ tới đây, Sơn Bản Nhất Lang chợt nở một nụ cười. Hình bóng Thuận Tử

xinh đẹp với nụ cười thật tươi... Rồi một hình bóng nào đó nữa thật quen thuộc hiện ra trong óc chàng... Cũng câu nói đó của Thuận Tử, hình như

đã có người nói qua với chàng một câu tương tự như vậy trong một lúc nào đó... Trong một hoàn cảnh nào đó...



Đang trầm tư mặc tưởng, đột nhiên có tiếng trẻ hét lớn :



- Sư phụ!... Sư phụ!... Mau cứu con với!



Sơn Bản Nhất Lang giật bắn mình, hoảng hốt. Chàng lắc đầu, thầm kêu khổ :



- Thôi chết! Hải Đẩu gặp nguy rồi! Cũng tại mình quá ỷ y!...



Không một giây chậm trễ, Sơn Bảng Nhất Lang chộp vội thanh kiếm gỗ, chạy như bay về hướng tiếng kêu cứu vừa vọng lại...



------



[1] Dưỡng binh thiên nhật dùng tại nhất thời: nuôi quân ngàn ngày, chỉ dùng trong một thuở.



[2] Cái tôi.