Trang Hiệp Khách

Chương 12 : Trang hiệp khách - Hồi 12

Ngày đăng: 21:51 18/04/20


Sơn Điền Anh Minh uất ức nhìn Mộc Thôn Thanh, giọng như nấc lên :



- Mộc Thôn Thanh huynh đệ, tại sao?



Mộc Thôn Thanh cười mỉm, thản nhiên đáp :



- Xin lỗi Trang chủ. Sống trên đời này có nhiều điều chúng ta không muốn làm nhưng gặp tình thế đưa đẩy không thể cưỡng lại được. Những gì Điền

Trung Tấn hứa sẽ dành cho tôi khiến tôi chẳng thể nào từ chối được. Vẫn

biết Trang chủ không bạc đãi tôi, nhưng vạn bất đắc dĩ, tôi đành phải

đắc tội thôi. Vì miếng mồi, nhiều lúc chim có chết cũng phải liều thôi.



Sơn Bản Nhất Lang cười gằn :



- Cái niềm tự hào của một võ sĩ đạo ngươi để đâu? Những lời tuyên thệ

khi trở thành một võ sĩ đạo đối với ngươi chỉ là trò đùa thôi hả? Thật

ngươi làm bẩn danh tiếng của võ sĩ đạo không ít. Ngươi còn tệ hơn phường thảo khấu nữa!



Mộc Thôn Thanh quay qua Sơn Bản Nhất Lang, cười nói :



- Vì quyền lợi, vì tương lai, ta có thể quên hết tất cả những lời thề

hay những niềm tự hào kia. Ta là võ sĩ đạo cũng được, hay là tên phản

bội, phường thảo khấu gì cũng xong.



Ngừng lại vài giây, Mộc Thôn Thanh nói tiếp :



- Bây giờ chúng ta có thể bắt đầu câu chuyện được rồi. Sơn Bản Nhất Lang, ngươi bắt đầu nghi ngờ ta từ lúc nào?



Chẳng cần suy nghĩ, Sơn Bản Nhất Lang đáp ngay :



- Từ lúc mới đến, khi nghe Đức Xuyên Thắng trách ngươi chuyện không đem

quân về bảo vệ Trang chủ, lấy cớ là thi hành nhiệm vụ do Trang chủ giao

phó không về kịp để Trang chủ suýt phải đơn thân đối phó với bọn Điền

Trung Tấn. Nhưng câu Đức Xuyên Thắng nói đúng vô cùng là: “Còn gì quan

trọng hơn sự an nguy của Trang chủ?”. Trang chủ quả thật là nhân từ

không trách ngươi, nhưng tâm địa ngươi đã hiện ra quá rõ. Tuy nhiên, lúc đó ta mới tới nên chưa nắm vững được tình hình và cũng không muốn mang

tiếng là nhiều chuyện. Nhưng sau biến cố xảy ra tại sơn trang khi Hải

Đẩu suýt bị thích khách bắt đi thì ta không còn nghi ngờ điều gì nữa.

Nhờ Hải Đẩu lanh trí nên thoát hiểm. Hẳn ngươi còn nhớ việc sau đó ngươi từ ngoài xông vào giết chết thích khách chứ? Nhìn sơ thì trông có vẻ

như ngươi ra tay vì sơn trang, nhưng kỳ thật là ‘giết người diệt khẩu’.



Thấy Sơn Bản Nhất Lang vạch trần âm mưu của mình, Mộc Thôn Thanh không chút giận dữ, chỉ cười lên một tràng :



- Khá khen cho ngươi thật tài trí hơn người. Thật không sai chút nào.



Sơn Điền Anh Minh như người mới tỉnh mộng. Ông ta lớn tiếng gặng hỏi :



- Vậy thì ra chính ngươi đã ra tay giết chết Nguyệt Tử để thực hiện kế ‘điệu hổ ly sơn’?



Mộc Thôn Thanh phá lên cười :



- Điều này thì Trang chủ đoán sai rồi. Nguyệt Tử là người của tôi thì

tại sao tôi phải giết chứ? Chính tôi ngầm ra lệnh cho Nguyệt Tử đi báo

tin cho Điền Trung Tấn. Đồng thời tôi cho người khác bắt cóc Thiếu trang chủ để Điền Trung Tấn dễ bề gây áp lực với Trang chủ. Mọi chuyện đang

trôi chảy thì thật không may, Nguyệt Tử bị phát giác và rồi bị hạ sát,

còn người bắt có Thiếu trang chủ cũng chẳng may thất bại.



Nghe đến đây, ai nấy trong đầu đền tự đặt câu hỏi: “Vậy thì ai đã giết

chết Nguyệt Tử?”. Mọi người lại nghe Mộc Thôn Thanh nói tiếp :



- Ta sẽ trở lại chuyện Nguyệt Tử sau. Giờ ta muốn hỏi Sơn Bản Nhất Lang

một câu. Chẳng hay ai đã giết Thanh Thủy Đô tiên sinh và quan phủ Cao

Kiều Quang trước ngày phó hội giữa Sơn Điền trang chủ cùng với họ?




Một bóng xẹt qua, mọi người nhìn kỹ thì thấy một võ sĩ đạo khác mặt đằng đằng sát khí đi tới. Sơn Bản Nhất Lang buột miệng lên tiếng :



- Phúc Điền Chiếu Phu! Ngươi cũng đến nữa à?



Người vừa đến quả nhiên là Phúc Điền Chiếu Phu. Thấy Sơn Bản Nhất Lang, y có vẻ hơn xấu hổ, nhưng sau đó trấn tĩnh được ngay. Tay y nắm chặt

chuôi kiếm, cố ý nói lớn tiếng cho tất cà mọi người cùng nghe.



- Dĩ nhiên là ta phải đến rồi. Ta đâu thể để tiểu thư mạo hiếm với đám phàm phu tục tử các ngươi được.



Đảo Tân Thanh Tử bỗng reo lên :



- Phúc Điền Chiếu Phu đã đến rồi! Thật hay quá. Ta nhờ ngươi giúp ta một chuyện được không?



Đôi mắt Phúc Điền Chiếu Phu như sáng rực lên :



- Tiểu thư cần gì cứ sai khiến. Đừng nói là một chuyện, cho dù là nghìn

chuyện cũng còn được nữa. Dù phải dấn thân vào dầu sôi lửa bỏng, Phúc

Điền Chiếu Phu này cũng chẳng từ nan đâu.



Đảo Tân Thanh Tử gật đầu :



- Hay lắm, có nghĩa khí vô cùng.



Đưa tay chỉ về phía Đức Xuyên Thắng, nàng lớn tiếng :



- Cái tên thất phu kia dám buông lời vô lễ thóa mạ bản cô nương. Ngươi

hãy vì ta mà dạy cho hắn một bài học nhớ đời đi, để lần sau hắn biết thế nào là lễ độ.



Phúc Điền Chiếu Phu tuốt gươm khỏi vỏ nhìn Đức Xuyên Thắng lớn tiếng :



- Ngươi đắc tội với ai cũng được, thậm chí luôn cả với ta, nhưng không

thể đắc tội được với Đảo Tân cô nương đâu. Mau rút kiếm ra để ta khỏi

mang tiếng là hiếp đáp kẻ tay không.



‘Soẹt’ một tiếng, Đức Xuyên Thắng tuốt gươm khỏi vỏ, gầm lên :



- Ngươi là cái thá gì mà đòi lớn lối như vậy hả? Đừng nói là Đảo Tân cô

nương, cho dù Đảo Tân Nghĩa Hoằng có tới đây ta cũng không sợ nữa.



Đảo Tân Thanh Tử nghe nói lửa giận phừng phừng quát lớn như ra lệnh :



- Ngươi dám buông lời xúc phạm phụ thân ta hả? Vốn dĩ ta chỉ muốn dạy

ngươi một bài học vừa phải cho biết thôi, nhưng ngươi đã hỗn láo nói

động đến cha ta thì ta không thể để cho ngươi sống được. Phúc Điền Chiếu Phu, hãy cắt lưỡi hắn cho ta để ta thảy cho chó ăn rồi sau đó hãy giết

hắn chết!



Sơn Bản Nhất Lang vội bước ra nói :



- Tiểu thư xin dằn cơn thịnh nộ. Tình thế lúc này đang nghiêm ngặt,

không phải để chấp nhặt từng lời nói để sinh ra ẩu đả. Sơn Bản Nhất Lang thật tình cúi đầu xin tiểu thư.



Đảo Tân Thanh Tử xua tay, quát :



- Sơn Bản Nhất Lang! Ngươi dám dạy đời ta ư? Hãy mau tránh ra ngay! Phúc Điền Chiếu Phu! Ngươi hứa giúp ta thì mau ra tay thôi!



-------------



[1] Ngộ nhận: hiểu lầm.



[2] Hạ thủ: xuống tay.