Trang Hiệp Khách

Chương 16 : Trang hiệp khách - Hồi 16

Ngày đăng: 21:51 18/04/20


Đức Xuyên Thắng cùng Thượng Địa Hùng Đại chạy vội vào bên trong sảnh

đường báo tin khẩn cấp cho Sơn Điền Anh Minh cùng tất cả mọi người. Sơn

Điền Anh Minh hết sức lo lắng nhưng cố điềm tĩnh, nói :



- Đến nước này thì chúng ta chỉ còn cách là một mất một còn với chúng thôi!



Quay qua Thượng Địa Hùng Đại, Sơn Điền Anh Minh hỏi :



- Quân số của chúng nhắm phỏng chừng bao nhiêu?



Thượng Địa Hùng Đại đáp :



- Bao nhiêu thật khó mà biết được, nhưng điều tôi chắc chắn là chúng đông hơn phe ta rất nhiều.



Quay qua Tây Thôn Hòa Hy cùng Cốc Khẩu Quanh Hy, Sơn Điền Anh Minh hỏi :



- Nhị vị huynh đệ có ý kiến gì không?



Tây Thôn Hòa Hy bàn :



- Thưa Trang chủ, quân ta ít, vì vậy theo tôi nghĩ, chúng ta chỉ nên tử

thủ chứ không thể đối đầu thẳng với chúng được đâu. Với lại, đang đêm

tối mà chúng đột xuất tấn công thì hẳn có chuẩn bị chu đáo kỹ càng lắm

rồi. Chúng ta nên cẩn thận, nhất là phải đề phòng hỏa công.



Cốc Khẩu Quang Hy gật đầu, tánh thành :



- Tây Thôn Hòa Hy nói rất đúng, chúng ngang nhiên tấn công vào đêm tối

thì có lẽ thế nào cũng dùng đến hỏa công rồi. Xin Trang chủ hãy chuẩn bị sẵn sàng một toán binh cứu hỏa.



Sơn Điền Anh Minh nghe lời, điểm quân, ra lệnh cố thủ, bố trí xạ thủ

cung nỏ cả bốn mặt, đồng thời cắt đặt một số người chuẩn bị những thùng

nước lớn để sẵn sàng cứu hỏa [1] khi cần. Còn vợ con, Thuận Tử và Hải

Đẩu thì Sơn Điền Anh Minh dặn ở trong phòng nơi Sơn Bản Nhất Lang cùng

Đảo Tân Thanh Tử và Phúc Điền Chiếu Phu đang nằm tĩnh dưỡng, dặn không

được ra ngoài cho dù là bất cứ lý do gì hay bất cứ chuyện gì có xảy ra ở bên ngoài.



Mọi người đang hì hục chuẩn bị thì đột nhiên trời như từ từ sáng rực hẳn ra. Từng đóm lửa vàng đỏ từ xa làm như đang di chuyển, tiến dần tới như một đàn đom đóm khổng lồ. Rồi muôn ngàn tiếng quân sĩ reo hò vang lên

như chủ ý áp đảo tinh thần mọi người.



- Xung phong!



Mọi người ai nấy đều trông thấy rõ rệt hàng ngàn ánh lửa đang di chuyển

thật lẹ, tiến dần về phía Sơn Điền gia trang. Tiếng vó ngựa dồn dập trộn lẫn tiếng chân người làm náo nhiệt, chấn động cả một phương trời.


Cát Điền Thiên Hương Tử cười khinh khỉnh, nói :



- Sơn Điền trang chủ! Ông còn gì để thương lượng với mặc cả cùng chúng

ta hả? Giá mà trước đây ông chịu thương lượng với Điền Trung chủ công

của chúng ta thì có lẽ đã không có ngày hôm nay. Hãy nói cho biết, vì

sao chúng ta cần gì phải chờ tới hai hôm sau chứ? Ngay bây giờ chúng ta

có thể dư sức giết hết người ở đây mà đoạt lấy sơn trang, có gì là khó?

Tại sao phải chờ tới hai ngày nữa để giết ông hả? Ta chỉ cần làm xong

việc chứ chẳng cần tiếng tốt là mã thượng với không mã thượng.



Sơn Điền Anh Minh ‘hừ’ một tiếng, nói :



- Nếu các ngươi còn chút nhân tính, chút tinh thần võ sĩ đạo thì hãy

chấp nhận lời đề nghị của ta. Những người theo ta đều vô tội, các ngươi

nếu muốn giết thì chỉ cần giết một mình ta là đủ. Ta bảo đến là sẽ đến

chứ chẳng thèm chạy trốn đâu. Ta đem hết danh dự của Trang chủ Sơn Điền

gia trang mà bảo đảm chuyện này.



Kiều Bản Dũng cười, nói :



- Được lắm, Sơn Điền trang chủ. Ai cũng biết Trang chủ xưa nay vốn là

người thành tín, nhân đức có thừa. Tại hạ hoàn toàn tin lời của ông. Xin hẹn Trang chủ hai ngày sau tại doanh trại của Điền Trung tiên sinh. Tại hạ sẽ dành cho Trang chủ một cơ hội công bằng giao đấu. Nếu Trang chủ

hạ gục Kiều Bản Dũng này thì Điền Trung tiên sinh không những không bao

giờ dòm ngó đến Sơn Điền gia trang nữa mà còn đền bù lại tất cả những

tổn thất thiệt hạ gây ra, cũng như giúp ông tái thiết lại sơn trang.

Mong Trang chủ nhớ cho. Nếu chẳng may Trang chủ chết dưới kiếm của tại

hạ, Kiều Bản Dũng này nguyện xin Điền Trung tiên sinh chôn cất ông đàng

hoàng như một võ sĩ đạo chân chính.



Sơn Điền Anh Minh gật đầu :



- Tốt lắm! Một lời đã định.



Kiều Bản Dũng và Cát Điền Thiên Hương Tử sau đó ra lệnh rút quân. Chỉ

trong giây lát, sự yên tĩnh đã trở lại với Sơn Điền gia trang. Nhưng gia trang giờ không còn được như trước nữa. Nhiều chỗ đã bị tàn phá, cháy

rụi. Xác người nằm la liệt ngổn ngang khắp nơi, máu tuôn lai láng. Những người may mắn sống sót ít nhiều cũng mang thương tích nặng nhẹ, trông

ai nấy đều hết sức tiều tụy, đáng thương.



Trước thảm cảnh của một sơn trang đồ sộ kiên cố phải mất mất bao nhiêu

năm gây dựng, Sơn Điền Anh Minh không khỏi ngậm ngùi, cảm khái, lắc đầu, than thầm: “Hẳn lòng trời không tựa Sơn Điền gia trang nữa rồi!”



--------------



[1] Cứu hỏa: chữa lửa.