Trang Hiệp Khách

Chương 17 : Trang hiệp khách - Hồi 17

Ngày đăng: 21:51 18/04/20


Sơn Điền Anh Minh sắc mặt buồn rầu, nhìn mặt từng người một rồi mới lên tiếng :



- Bao năm qua, Sơn Điền Anh Minh được tất cả mọi người trong sơn trang

quá thương, hết lòng phò trợ. Với tư cách Trang chủ, tôi thật không biết phải nói gì hơn là xin tri ân tất cả tận đáy lòng. Nếu kiếp này, gia

đình chúng tôi trả không hết thì xin làm trâu làm ngựa để đền bù lại đời đời kiếp kiếp. Thật chẳng may, có lẽ lòng trời đã cố diệt Sơn Điền gia

trang, không biết bao nhiêu người đã hy sinh cả tánh mạng để bảo vệ sơn

trang. Sơn Điền Anh Minh tôi thật bất lực, không thể làm gì hơn để phát

huy, xây dựng cho sơn trang ngày càng tươi đẹp hơn để tất cả chúng ta có thể an cư lạc nghiệp. Hôm nay là ngày tôi hẹn quyết đấu với Kiều Bản

Dũng phe Điền Trung Tấn. Chuyến đi này lành ít dữ nhiều, thật khó có hy

vọng được trở về. Vậy xin Tây Thôn huynh đệ cùng Cốc Khẩu huynh đệ hãy

chịu khó thương Sơn Điền Anh Minh này một lần cuối bằng cách bảo vệ cho

tiện nội cùng hài tử. Khi nào Sơn Bản nghĩa đệ bình phục sẽ giúp nhị vị

huynh đệ việc này, cũng như sẽ hộ tống Đảo Tân cô nương cùng Phúc Điền

tráng sĩ về lại cố hương một cách an toàn. Còn những người khác xin về

lại cố hương [1] để tạm thời lánh nạn, cố gắng tìm Minh chủ mới tài đức

mà thờ. Tôi đã thu xếp mọi chuyện, gom góp tất cả tiền tài của Sơn Điền

gia trang lại mà chia đều cho tất cả, gọi là chút lộ phí để tỏ chút lòng biết ơn tri ngộ với tất cả của tôi và gia đình.



Mọi người ai nấy nghe Trang chủ Sơn Điền Anh Minh nói xong đều xúc động, ôm mặt khóc rưng rức. Thuận Tử ôm chặt lấy chồng, nói :



- Trượng phu! Xin anh đừng đi quyết đấu với Kiều Bản Dũng. Cho dù anh

không vì em thì cũng vì Hải Đẩu, con chúng ta. Nó không thể nào trưởng

thành thiếu cha được.



Sơn Điền Anh Minh mủi lòng, nắm chặt tay vợ. Giây lâu ông ta mới lên tiếng :



- Nương tử của anh à, không có ai muốn chết cả. Con giun con dế còn khát sống thì nói chi con người. Nhưng nghĩ cho cùng, sống trên đời này,

chúng ta mấy khi được như ý? Sinh mạng bao giờ cũng quý, nhưng nhiều lúc mình không được phép tiếc rẻ nó. Anh đã đem hết danh dự của Trang chủ

Sơn Điền gia trang mà hứa thì bắt buộc phải giữ lời mà đến thôi.



Mọi người ai nấy đều hiểu rõ sở dĩ Sơn Điền Anh Minh hứa sẽ quyết đấu

với Kiều Bản Dũng chẳng qua là không muốn nhìn thêm thuộc hạ của mình

phải uổng mạng nữa khi đã nhìn thấy rõ cái bại trước mắt. Ai nấy đều

ngậm ngùi thương cảm nhưng chẳng biết phải nói làm sao với Trang chủ của họ. Sau cùng, Tây Thôn Hòa Hy phá vỡ bầu không khí im lặng, nói :



- Xin Trang chủ hãy đưa gia quyến đi lánh nạn, chiêu binh mãi mã, chờ cơ hội khôi phục lại Sơn Điền gia trang. Để tôi với Cốc Khẩu Quang Hy đi

quyết đấu với Kiều Bản Dũng thì hay hơn. Sơn Điền gia trang không có

chúng tôi không sao chứ không thể nào không có Trang chủ được. Quân tử

phục thù, mười năm chưa muộn. Trang chủ hà tất phải tuyệt vọng.



Cốc Khẩu Quang Hy gật đầu khen phải, nói :



- Tây Thôn Hòa Hy nói phải lắm. Xin Trang chủ hãy nghe theo kế sách này. Đây chính là thượng sách cho tình cảnh hiện nay. Hãy cho chúng tôi một

cơ hội đền lại chút ân tình của Trang chủ.



Sơn Điền Anh Minh xua tay, nói :



- Hảo ý của nhị vị huynh đệ, Sơn Điền Anh Minh này rất cảm kích nhưng không thể tuân mệnh được.



Thuận Tử khóc lớn, nói :



- Trượng phu! Sao nỡ để thiếp mất chồng, còn Hải Đẩu thì mất cha?



Sơn Điền Anh Minh dịu giọng, an ủi vợ :



- Anh dù chậm chạp, nhiều khi đần độn, nhưng chịu khó suy nghĩ cho kỹ

thì cũng nhìn xa được đôi chút. Điều này anh đã nghĩ tới, đã sắp xếp mọi việc xong xuôi, em yên tâm. Nếu vạn nhất có chuyện gì không may xảy ra

cho anh, chắc chắn Sơn Bản Nhất Lang nghĩa đệ sẽ thay anh chiếu cố em,

cũng như mai sau sẽ thay anh dạy dỗ cho Hải Đẩu nên người. Y sẽ làm được nhiều điều cho em và Hải Đẩu mà chính anh đây dù rất muốn làm cũng

không thể làm được vì thiếu bản lãnh. Nói tóm lại, anh rất tin tưởng nơi Sơn Bản nghĩa đệ cũng như anh vẫn tin tưởng nơi em.



Khẽ thở dài một tiếng, Sơn Điền Anh Minh tiếp :


về doanh trại của Đảo Tân Nghĩa Hoằng tướng quân nhé. Tôi đã viết thư,

cầu khẩn tướng quân ra tay giúp đỡ, chiếu cố mọi người ở Sơn Điền gia

trang. Ngày sau nếu Sơn Điền gia trang được tái sinh thì cũng là nhờ ở

bàn tay hai vị phần lớn đấy nhé.



Tây Thôn Hòa Hy cùng Cốc Khẩu Quang Hy chắp tay, cúi đầu, vâng mệnh

những điều Sơn Bản Nhất Lang dặn. Sơn Bản Nhất Lang mỉm cười, cúi đầu

chào mọi người rồi thẳng bước ra ngoài. Thuận Tử chạy theo chàng ra

ngoài, khẽ nói :



- Ta thừa hiểu đệ thật sự muốn rửa tay gác kiếm...



Sơn Bản Nhất Lang ngắt lời :



- Đệ đã đổi ý!



Thuận Tử bẽn lẽn hỏi :



- Phải chăng đệ ra đi chuyến này là vì ta?



Sơn Bản Nhất Lang gật đầu, nói :



- Dĩ nhiên là vì nghĩa tẩu rồi. Nhưng ngoài ra, cũng vì nghĩa huynh và

Hải Đẩu cùng tất cả những người của Sơn Điền gia trang nữa chứ.



Thuận Tử dùng vạt áo chùi những giọt lệ đang trào ra, hỏi :



- Liệu chúng ta còn được dịp tái ngộ nữa không?



Sơn Bản Nhất Lang im lặng một lúc. Giây lâu, chàng mới khẽ lắc đầu, nói :



- Chắc là không. Nghĩa tẩu nhớ phải bảo trọng nhé.



Thuận Tử bỗng nhiên quỳ xuống đất cúi đầu, nức nở :



- Nghĩa đệ! Nếu kiếp này ta không trả ơn được nghĩa đệ thì nguyện xin kiếp sau được đầu thai mà trả nợ cho đệ...



Sơn Bản Nhất Lang cố nén lòng, ngắt lời Thuận Tử, nói :



- Thôi, xin nghĩa tẩu đừng nói nữa. Những ngày Sơn Bản Nhất Lang được

sống tại Sơn Điền gia trang này là những ngày vui nhất, hạnh phúc nhất

trong đời. Đệ sẽ chẳng bao giờ quên được, và có lẽ cũng sẽ chẳng bao giờ có lại được. Nhưng nếu đệ còn ở đây lâu hơn e sẽ có ngày đắc tội với

nghĩa huynh cùng nghĩa tẩu.



- Nghĩa đệ!



- Nghĩa tẩu!



Nhìn trời lờ mờ sáng, Sơn Bản Nhất Lang khẽ hít một hơi thở của không khí bình minh trong lành. Chàng ngỏ lời từ giã :



- Thôi, đã đến lúc đệ phải lên đường rồi. Nghĩa tẩu hãy bảo trọng, luôn giữ gìn sức khỏe.



Không đợi Thuận Tử trả lời, Sơn Bản Nhất Lang phóng lên lưng ngựa, khẽ

rung cương. Con thiên lý mã của Sơn Điền Anh Minh quả là một bảo vật

hiếm có. Nó như hiểu rõ ý Sơn Bản Nhất Lang nên bèn hí lên một tiếng rồi tung bốn vó phi thẳng một mạch về hướng Tây.



Thuận Tử đứng nhìn theo người ngựa cho đến khi bóng khuất hẳn nơi cuối chân trời...



--------



[1] Cố hương: quê cũ.