Trang Hiệp Khách
Chương 18 : Trang hiệp khách - Hồi 18
Ngày đăng: 21:51 18/04/20
Sơn Bản Nhất Lang giục ngựa phi nước đại nên chỉ vài canh giờ đã đến gần địa phận của Điền Trung Tấn. Thấy cũng còn sớm, chàng dừng chân cho
ngựa nghỉ dưỡng sức, vào quán nhỏ bên đường tìm chút đồ ăn lót lòng cũng như uống ly trà giải khát. Chàng cũng không quên dặn người đem thóc cho ngựa ăn đầy đủ.
Dùng trà và điểm tâm xong, Sơn Bản Nhất Lang ra quày móc tiền trả. Nhưng chủ quán cười, xua tay nói :
- Quán này chẳng bao giờ tính tiền người của Sơn Điền gia trang hết.
Sơn Bản Nhất Lang ngạc nhiên, hỏi :
- Vì sao ông biết tôi là người của Sơn Điền gia trang?
Chủ quán cười, đáp :
- Nhìn con ngựa tôi đã biết ngay. Đây là bảo mã [1] của Sơn Điền trang
chủ. Theo tôi được biết, ngoài Sơn Bản gia ra, không còn người nào được
phép cỡi nó.
Thấy chủ quán còn biết rõ cả danh tánh mình, cùng những chi tiết nhỏ bên lề, Sơn Bản Nhất Lang càng thêm kinh ngạc, cúi đầu tỏ ý bái phục. Chủ
quán lại nói tiếp :
- Nhờ Sơn Điền trang chủ tôi mới có được ngày nay. Ông ta cứu tôi từ tay đám thảo khấu, đem về giúp đỡ tận tình, giúp vốn cho tôi mở quán kiếm
ăn độ nhật. Cho dẫu tôi làm ăn khá giả, ông ta cũng chưa hề đòi hỏi tôi
phải trả ơn hay phải đóng hụi chết như đám lãnh chúa bất nhân tại khắp
nơi. Mấy lần tôi tìm đến dâng quà, đóng góp chút đỉnh thì ông ta chẳng
những không nhận còn tỏ ra không bằng lòng chút nào. Tôi chẳng biết phải làm gì hơn nên chỉ đành dùng chốn này để tiếp đãi người của Sơn Điền
gia trang để đền ơn Trang chủ phần nào.
Sơn Bản Nhất Lang buồn bã nói :
- Ông thật là người trung nghĩa, không vong ân bội nghĩa, thật đáng
ngưỡng mộ thay. Nhưng ông chưa biết đó thôi, Sơn Điền gia trang vừa mới
gặp tai họa khủng khiếp.
Chủ quán trợn tròn đôi mắt, hỏi :
- Sao? Sơn Bản gia nói sao?
Sơn Bản Nhất Lang liền đem chuyện xảy ra những ngày qua của Sơn Điền gia trang thuật lại. Chủ quán nghe xong ôm mặt, lộ vẻ đau đớn, nói:
- Người hiền sao lại bị trời nhẫn tâm giáng họa như thế! Tôi hận mình
thân trói gà không chặt không thì cũng quyết đi tìm Điền Trung Tấn và
đám bộ hạ của hắn trả thù cho Sơn Điền trang chủ. Tôi chắc rồi đây cũng
phải liệu đường mà dọn đi nơi khác thôi chứ không thể nào sống dưới nanh vuốt của Điền Trung Tấn được đâu. Vả lại, tôi cũng muốn theo Sơn Điền
trang chủ đến cùng. Đây là lúc Trang chủ cần người phò trợ hơn bao giờ
hết.
Sơn Bản Nhất Lang ôn tồn nói :
- Việc trả thù đã có tôi lo. Thành hay bại, việc đó do ý trời. Nếu ông
có lòng muốn giúp Trang chủ thì có thể giúp tôi một việc được không?
Chủ quán cúi đầu thi lễ, nói :
Sơn Bản Nhất Lang lắc đầu :
- Chuyện đó chẳng có gì quan trọng đáng nói cả. Kiều Bản Dũng, anh cũng
biết trong nghề là khi nào có cơ hội tốt thì phải nắm chặt lấy, vì cơ
hội chẳng bao giờ đến hai lần đâu. Chúng ta nếu cần quyết đấu thì cứ
quyết đấu thôi. Có gì gọi là công bình với bất công chứ!
Kiều Bản Dũng bỗng nghiêm mặt lại, nói :
- Sơn Bản đại ca nói cũng rất phải. Nhưng đại ca cũng biết rõ rằng một
khi Kiều Bản Dũng này đã ra tay thì không cần biết đối phương của mình
là ai, bạn hay thù, hay nam, nữ, lão, ấu, hay có bị thương sắp chết cũng không ngoại lệ.
Sơn Bản Nhất Lang gật đầu :
- Điều đó Sơn Bản Nhất Lang ta đã quá rành về Kiều Bản Dũng.
Kiều Bản Dũng phá lên cười, nói :
- Sơn Bản Nhất Lang lúc nào cũng là Sơn Bản Nhất Lang.
Sơn Bản Nhất Lang cười nhạt, nói :
- Kiều Bản huynh cũng đừng quên lưỡi gươm của ta đang mang đầy hận thù. Chưa biết được là điều lợi hay điều hại cho huynh!
Kiều Bản Dũng gật đầu :
- Điều này Sơn Bản đại ca nói cũng rất chí lý.
Cả Sơn Bản Nhất Lang cùng Kiều Bản Dũng không hẹn mà cùng nhau phá lên
cười một tràng. Có lẽ cả đôi bên đều hiểu được ý của nhau quá rõ ràng.
Nhìn vào, chắc ai cũng phải nghĩ họ là đôi bạn tri kỷ chứ không phải hai cường địch sắp sửa một sống một chết với nhau.
Điền Trung Tấn cau mày, nhìn Sơn Bản Nhất Lang chằm chặp, hỏi :
- Khoan đã, có điều ta chưa được hiểu. Xưa nay ta chưa hề quen biết
ngươi, mà ngươi cũng chưa hề biết ta. Tóm lại, chúng ta chưa hề có ân
oán gì với nhau. Tại sao ngươi nhất định phải chống lại ta?
Sơn Bản Nhất Lang cười nhạt, đưa tay với dáng điệu thách thức, nói :
- Hỏi cũng vô ích lắm, Điền Trung Tấn. Hãy ra tay đi thôi!
Điền Trung Tấn nhìn kẻ tả hữu khẽ ra dấu. Lập tức, mười hai võ sĩ đạo
quanh y đồng loạt đứng lên, xông tới, rút kiếm đứng bủa vây, dồn Sơn Bản Nhất Lang vào giữa.
--------
[1] Bảo mã: ngựa quý.
[2] Xếp hàng thẳng ngang.