Trang Hiệp Khách
Chương 19 : Trang hiệp khách - Hồi 19
Ngày đăng: 21:51 18/04/20
Sơn Bản Nhất Lang chẳng chút khiếp sợ, mà cũng chẳng cần vội vàng. Chàng đưa tay với ra sau lưng từ từ khẽ tuốt kiếm, nắm chặt trong tay, đưa
mắt nhìn thẳng mặt Điền Trung Tấn, khinh khi nói :
- Ngươi thật không xứng đáng là một võ sĩ đạo nữa, nói gì đến lãnh chúa.
Chàng nhìn vào mặt đám võ sĩ đạo từng tên một, nói :
- Các ngươi chắc cũng biết trên đường vào đây đã có không biết bao nhiêu kẻ đã phải uổng mạng vì cản đường ta. Các ngươi đừng dại mà chết thế
cho Điền Trung Tấn. Ta cho các ngươi một cơ hội cuối cùng để thu kiếm mà ra khỏi nơi này.
Đám võ sĩ đạo nhìn thấy sát khí đằng đằng trên mặt của Sơn Bản Nhất Lang cũng không khỏi rùng mình rởn óc. Cố gắng thu hết bình tĩnh, một tên
trong đám võ sĩ đạo buông lớn tiếng thóa mạ :
- Ngươi chỉ là một tên lãng nhân, theo Sơn Điền Anh Minh như cô hồn theo quỷ thôi. Có khôn hồn thì buông tay chịu trói, chúng ta cũng năn nỉ
chúa công tha cho cái mạng chó của ngươi!
Sơn Bản Nhất Lang múa kiếm thủ thế, miệng nói :
- Nếu vậy thì ta đành phải tiếp tục khai sát giới mà thôi!
Đám võ sĩ đạo tuy đông nhưng chẳng ai dám khinh xuất ra tay trước, mắt
người nào cũng chỉ lăm lăm thanh trường kiếm trong tay mà vờn địch thủ,
chờ cơ hội tốt để ra tay. Sơn Bản Nhất Lang thấy vậy la lên một tiếng,
chém ngang một kiếm ngược ra đàng sau.
Thật là một chiêu đánh quá bất ngờ ngoài sự tiên liệu của đám võ sĩ đạo. Một tên võ sĩ đạo đứng phía sau lưng Sơn Bản Nhất Lang chỉ kịp la lên
một tiếng rồi ngã lăn xuống đất chết ngay. Thừa lúc hai tên đứng bên
cạnh còn đang ngơ ngác, Sơn Bản Nhất Lang đâm thẳng một kiếm vào địch
nhân bên trái. Tên này liền nhảy qua một bên tránh thoát, nhưng Sơn Bản
Nhất Lang đã xoay ngược chiều thanh gươm đâm ngay một kiếm trúng yết hầu địch nhân bên phải ngã nhào xuống đất chết không kịp ngáp. Sau đó, Sơn
Bản Nhất Lang liền xoay người như chong chóng, đảo qua đảo lại nhiều
vòng. Cứ một lần xoay là một địch nhân lại gục xuống đất. Chẳng bao lâu, cả mười hai tên võ sĩ đạo thân tín của Điền Trung Tấn đã lần lượt gục
ngã, chết hết không còn lấy một mống nào.
Điền Trung Tấn thầm kinh hãi trong lòng. Tài nghệ Sơn Bản Nhất Lang thật là vượt ngoài trí tưởng tượng của hắn. Đây là đám võ sĩ đạo ưu hạng do
Điền Trung Tấn lựa chọn thật kỹ trước khi trọng dụng với tài nghệ siêu
việt, ít ai bì kịp. Những tưởng với số đông, đám võ sĩ đạo kia sẽ lấy
mạng Sơn Bản Nhất Lang chẳng mấy khó khăn, nào ngờ kết quả lại đi ngược
với ý muốn của mình.
Kiều Bản Dũng cũng khẽ gật đầu, thán phục bản lãnh của Sơn Bản Nhất Lang. Y không dằn được, cất tiếng trầm trồ khen ngợi :
- Chiêu Anh Đào Kiếm Pháp của Sơn Bản đại ca quả nhiên lợi hại.
Sơn Bản Nhất Lang cầm kiếm trỏ vào mặt Điền Trung Tấn, nói :
- Nếu ngươi chịu trao hết vàng bạc, tiền tài nơi này ra, bằng lòng rời
khỏi nơi này thì ta cũng rộng đức hiếu sinh mà dành cho ngươi một con
đường sống.
Điền Trung Tấn vỗ tay mấy cái, mấy gia nhân sau đó liền xuất hiện, ra đứng cúi đầu chờ mệnh lệnh. Điền Trung Tấn nói :
- Các ngươi mau vào kho đem két tiền ra đây.
Không đầy mấy phút, đám gia nhân khệ nệ khiêng tới một tủ sắt thật lớn
chuyển động nhẹ nhàng, khi gặp chiêu nào quá nguy hiểm thì né tránh thay vì đón đỡ.
Hai bên sau đó chẳng ai nhường ai, sấn vào đánh nhầu, giao tay trên một
trăm hiệp vẫn chưa phân thắng bại. Sơn Bản Nhất Lang vừa đánh vừa nghĩ
thầm: “Không xong! Tên Cát Điền Thiên Hương Tử này thật quá lợi hại,
muốn thắng hắn thật không phải chuyện dễ. Nhưng nếu trận đấu càng kéo
dài thì càng bất lợi cho mình. Cho dù có hạ được tên Cát Điền Thiên
Hương Tử này nhưng sau đó thì còn sức đâu mà đấu nổi với Kiều Bản Dũng
nữa? Khi khỏe mạnh, công lực đầy đủ còn chưa chắc đã nắm được phần thắng với hắn thì khi mệt ắt chỉ có chết chắc mà thôi”.
Nghĩ đoạn, Sơn Bản Nhất Lang liền thay đổi cách đánh, tránh dùng sức
nhiều, chỉ dựa theo chiêu thế của địch mà chống đỡ, né tránh, thỉnh
thoảng đánh trả lại một vài hư chiêu cho địch thủ không biết đàng nào mà lường.
Đánh thêm độ mươi hiệp, Cát Điền Thiên Hương Tử hét lên một tiếng, xoay
một vòng, phất tay một cái. Biết đối phương tung độc, Sơn Bản Nhất Lang
nhón mình nhảy lên không như một cánh én và sẵn đà theo thân pháp đáp từ từ xuống. Tiện theo đà, chàng nhanh tay bổ xuống một kiếm vào giữa đỉnh đầu Cát Điền Thiên Hương Tử.
Mọi người thấy Sơn Bản Nhất Lang nhảy qua một bên, tra kiếm vào vỏ, mặt
lạnh như tiền, còn Cát Điền Thiên Hương Tử đứng yên bất động. Một giòng
máu ngay trán y bắt đầu rỉ ra, và sau đó cả thân hình hắn ngã xuống đất
như một thân cây vừa bị đốn.
Sự thật là Cát Điền Thiên Hương Tử sau khi đánh với Sơn Bản Nhất Lang
trên trăm hiệp, biết không cách nào hạ nổi đối phương nên mới nảy ra ý
nghĩ quyết định dùng độc thì mới mong chiếm được phần thắng lợi. Tuy
nhiên, Sơn Bản Nhất Lang đã luôn đề phòng nên đoán trước được mọi việc
và kịp thời ứng phó. Khi thấy Cát Điền Thiên Hương Tử có hành động khả
nghi, chàng cũng đã sớm có một quyết định một đường khá liều lĩnh. Lúc
Cát Điền Thiên Hương Tử tung độc, thay vì lùi lại hay nhảy sang một bên
né tránh thì Sơn Bản Nhất Lang lại phi thân nhảy lên trên không rồi theo đà nhảy bổ tới, tung ra một chiêu hết sức độc đáo để đối phương không
kịp trở tay vì không ngờ tới.
Rốt cuộc, Sơn Bản Nhất Lang đã tính toán đúng, đã thắng canh bạc, kết
liễu mạng sống của Cát Điền Thiên Hương Tử, một cao thủ khét tiếng, và
cũng là một kẻ đại gian đại ác trong thiên hạ, đã khiến cho bao nhiêu
anh hùng hào kiệt phải bỏ mạng dưới tay hắn cũng như bởi chất độc của
hắn. Đến lúc chết, Cát Điền Thiên Hương Tử vẫn mở to hai mắt, miệng còn
há hốc như vẫn còn thắc mắc, không hiểu lý do hồ đồ nào khiến cho hắn
phải bỏ mạng.
Điền Trung Tấn như chết lặng cả người. Hắn không ngờ Sơn Bản Nhất Lang
quá lợi hại, không đầy bao lâu đã giết gần hết các vệ sĩ của mình, giờ
lại giết thêm Cát Điền Thiên Hương Tử, một tay thủ hạ đắc ý đắc lực của
mình. Giờ đây chỉ còn lại hắn cùng với Kiều Bản Dũng cùng hai tên võ sĩ
đạo bên cạnh.
Lúc đó, Sơn Bản Nhất Lang mới liếc nhìn Kiều Bản Dũng, nói :
- Mời Kiều Bản huynh ra tay thôi!
--------
[1] Câu ngạn ngữ bất hủ, ý nói không ai đụng ai.