Trang Hiệp Khách
Chương 20 : Trang hiệp khách - Hồi 20 (hết)
Ngày đăng: 21:51 18/04/20
Kiều Bản Dũng liền đứng phắt dậy, từ từ tiến ra. Điền Trung Tấn nghe tim mình đập thình thịch, khẽ lui ra sau vài bước, đứng sau mấy tên võ sĩ
đạo. Kiều Bản Dũng từ từ tuốt gươm khỏi vỏ, nói :
- Hôm nay dù thắng hay bại, sống hay chết thì bình sinh Kiều Bản Dũng này đã được mãn nguyện trong lòng.
Sơn Bản Nhất Lang gật đầu :
- Phải! Sơn Bản Nhất Lang này sau cùng cũng đã được toại nguyện.
Điền Trung Tấn nóng ruột, la lớn :
- Kiều Bản Dũng, mau giết phứt hắn đi chứ đừng nói thêm lời gì cả.
Kiều Bản Dũng cười, nói :
- Dĩ nhiên là tôi phải gắng thực hiện xong hợp đồng cho ông rồi. Đó là
danh dự của nghề nghiệp. Nhưng tôi có điều cần phải thanh minh rõ rệt,
phải nhắc lại những lời của tôi khi nhận hợp đồng. Nếu giết được Sơn Bản Nhất Lang rồi, tôi lãnh nốt nửa phần thù lao còn lại, sau đó giữa tôi
và ông đường ai nấy đi, không còn ai thiếu nợ ai điều gì cả. Ông đã hiểu chưa?
Điền Trung Tấn nhột nhạt, trong lòng không được vui lắm nhưng cũng gật đầu, nói :
- Phải! Ta cũng chỉ cần ngươi phục vụ tới đó thôi.
Kiều Bản Dũng cười nửa miệng, nói bằng giọng mỉa mai :
- Nhưng nếu chẳng may tôi chết dưới kiếm của Sơn Bản Nhất Lang thì khi đó có trời cũng không cứu được ông.
Cả Sơn Bản Nhất Lang cùng Kiều Bản Dũng cùng tuốt kiếm một lượt, nhìn
nhau thủ thế. Suốt gần nửa canh giờ không ai ra chiêu, mà cũng chẳng ai
nhúc nhích. Ai nấy bên ngoài đều lộ vẻ khó chịu vì chờ đợi quá lâu mà
trận đấu vẫn chưa bắt đầu. Nhưng hình như tất cả như bị thôi miên, không ai rời mắt được khỏi được hình ảnh hai cao thủ đang gườm nhau. Thoạt
nhìn thì trông có vẻ như trò chơi, trò đùa, nhưng trên thực tế là một
thế trận, một cuộc đấu trí cực kỳ nguy hiểm. Chỉ trong đường tơ kẽ tóc,
trong một cái chớp mắt là có thể phân biệt rõ ngay thắng bại, sinh tử.
Sơn Bản Nhất Lang khẽ nhích nhẹ trường kiếm, Kiều Bản Dũng theo phản ứng tự nhiên, cũng lập tức đổi ngay thế thủ. Sơn Bản Nhất Lang nhìn Kiều
Bản Dũng khẽ mỉm cười. Kiều Bản Dũng cũng khẽ đáp lại bằng nụ cười mỉm
chi. Người lược trận ai nấy cau mày, không ai hiểu được hai người định
giở trò gì với nhau, hay nói chuyện, ra dấu cho nhau làm sao thế nào.
Thêm nửa canh giờ nữa mà cũng không ai chịu nhúc nhích. Điền Trung Tấn
càng xem càng nóng ruột khôn tả, nhưng không biết làm gì hơn là tiếp tục theo dõi.
Rồi đột nhiên, cả Sơn Bản Nhất Lang và Kiều Bản Dũng không hẹn mà cùng
la lên một tiếng thật lớn, sau đó cả hai thân hình tung lên không, và
hai ánh kiếm cùng lóe lên một lượt. Chỉ tích tắc một vài giây sau, mọi
người ai nấy trông thấy hai người sau khi từ trên không đáp xuống dường
như đổi vị trí cho nhau. Sơn Bản Nhất Lang đứng chỗ Kiều Bản Dũng khi
hội mà rửa tay gác kiếm lắm! Khi gặp thời thì có chút quyền lợi thật,
được nể nang đôi chút, nhưng đến lúc sa cơ thất thế thì bị đời rẻ khinh, nhiều khi kiếm nửa bữa cơm không có [3]. Cuối cùng thì rồi cũng đến lúc phải chết mà thôi. Vì bất luận mình cho dù mình có tài giỏi đến đâu, sẽ đến lúc gặp người tài giỏi hơn hạ mình. Mà nếu không bị giết thì rất có thể phải tự mổ bụng, không lý do này thì lý do khác thôi. Những lời tâm huyết này của thúc thúc mong điệt nhi hiểu rõ. Điệt nhi về nói lại với
thân phụ thân mẫu cháu rằng mọi chuyện đã êm đẹp, tốt lành, mọi người
tại Sơn Điền gia trang có thể an cư lạc nghiệp kể từ đây. Và nhớ cho
thúc thúc gửi lời chào hai người nhé. Hãy nói với cha mẹ cháu rằng chú
sẽ mãi mãi nhớ ơn tri ngộ, sẽ chẳng bao giờ quên những ngày hạnh phúc
nhất trong đời của chú dù thời gian thật ngắn ngủi.
Hải Đẩu tiếp tục sụt sùi. Sơn Bản Nhất Lang khẽ thở dài. Chàng tháo
thanh kiếm đang đeo, đồng thời thò tay vào hầu bao lấy ra một cuốn sách, trao cả hai vật cho Hải Đẩu nói :
- Thanh kiếm này thúc thúc tặng cho cháu. Sau này điệt nhi mỗi khi nhìn
nó cũng như nhìn thấy thúc thúc vậy. Còn cuốn sách này ghi về võ thuật,
võ đạo cũng như kiếm thuật, kiếm đạo, tất cả những gì thúc thúc biết
được đều ghi lại cả trong đó. Tuy không phải là ‘thiên hạ đệ nhất’,
nhưng dù sao cũng là tâm huyết của chú đã để hết tâm trí, dày công khổ
luyện rồi ghi chép lại. Cháu về theo đó mà tập luyện, sau này lớn lên có thể bổ túc thêm những gì thiếu sót để truyền lại cho đời sau.
Hải Đẩu đón nhận kiếm thư mà trong lòng xiết bao cảm động. Nó chỉ biết
nấc lên từng hồi mà không nói được một câu nào cả. Sơn Bản Nhất Lang chờ Hải Đẩu buộc kiếm và cất sách an toàn xong mới khẽ vỗ lưng nó, dịu
giọng :
- Thôi, đừng khóc nữa điệt nhi. Bữa tiệc nào thì cũng phải đến lúc tàn.
Con hãy mau trở về gia trang mà báo tin mừng cho thân phụ và thân mẫu
đi.
Dứt lời, Sơn Bản Nhất Lang vỗ vào hông con thần mã của Hải Đẩu cỡi. Con
thần mã như hiểu ý, nó bèn hí lên một tràng, nhìn Sơn Bản Nhất Lang như
quyến luyến không nỡ xa rời. Sơn Bản Nhất Lang phải tới vuốt ve nó, vỗ
vài cái, nó mới chịu buông vó. Sơn Bản Nhất Lang đứng nhìn theo bóng
người ngựa càng lúc càng khuất mờ dần. Từ xa, chàng nghe dư âm vọng lại :
- Sơn Bản thúc thúc!... Sư phụ!...
Sơn Bản Nhất Lang trong lòng cảm thấy nao nao... Chàng cố nhoẻn một nụ
cười. Khi bóng người ngựa đã hoàn toàn khuất hẳn dưới lùm cây vườn lê
của Sơn Điền gia trang, chàng mới quay đầu ngựa lại. Sơn Bản Nhất Lang
khẽ hít vào một hơi thật dài. Khí trời thật là trong lành... Tiết Thu
thật khoan khoái dễ chịu...
---------
[1] Thúc thúc: chú
[2] Điệt nhi: cháu nhỏ
[3] Tráng sĩ cùng đồ bán phạn nan.