Trang Hiệp Khách

Chương 6 : Trang hiệp khách - Hồi 06

Ngày đăng: 21:51 18/04/20


Thật là một trận chiến tàn khốc! Long Thành chỉ trong giây phút đã biến

thành “Huyết Hải” [1]. Mặc dù ít quân hơn, phe Sơn Điền gia trang dưới

sự lãnh đạo của Đức Xuyên Thắng và Lâm Cát Lang chiến đấu rất hăng hái,

chống trả mãnh liệt với một lực lượng đông gấp đôi dưới sự lãnh đạo của

Kim Tử Tân (Kaneko Arata), một cánh tay, cộng sự viên đắc lực của Điền

Trung Tấn. Cả hai bên đánh “xáp lá cà”, chém giết nhau tưng bừng.



Đức Xuyên Thắng và Lâm Cát Lang tung hoành như hai con mãnh hổ giữa đàn

sói. Kiếm hai người vung tới đâu, thây người đổ xuống tới đó. Và cũng

nhờ bản lãnh cao cường và lòng dũng cảm của Đức Xuyên Thắng và Lâm Cát

Lang, đám thủ hạ vốn đã thiện chiến càng thêm phấn khởi tinh thần, chiến đấu hăng hái lên gấp bội, tha hồ mặc sức chém giết phe Điền Trung Tấn

như rạ.



Đánh nhau được một hồi khá lâu, phần thắng bại đã có phần trông thấy rõ

rệt. Ưu thế dần dần nghiêng hẳn về phe Sơn Điền gia trang. Lực lượng bên Điền Trung Tấn đã vơi đi quá nửa, trong khi tổn thất thương vong bên

Sơn Điền gia trang chẳng có bao nhiêu...



Đột nhiên, tiếng chiêng trống loa kèn từ đâu bỗng nổi lên tưng bừng. Cả

Đức Xuyên Thắng lẫn Lâm Cát Lang lo ngại, nghĩ thầm: “Nguy tai! Chúng ta phải cố gắng lắm mới chiếm được thế thượng phong. Giờ nếu bọn chúng có

viện binh, đem thế ‘khỏe đánh mệt’ thì chúng ta nguy to”.



Không đầy bao lâu, hai người trông thấy người ngựa đông đảo cùng cờ xí

rợp trời từ mé tả. Nhìn thấy một lá cờ lớn thêu mấy chữ “Thanh Thủy Đô”

(Shimizu Kyou), Lâm Cát Lang mừng rỡ kêu lớn :



- Thanh Thủy tiên sinh gửi viện binh đến giúp chúng ta kìa!



Đức Xuyên Thắng nghe nói chẳng chút vui mừng, trái lại còn thốt lên lời bực bội, bất mãn :



- Hứ! Ban đầu lúc chúng ta cô thế cần viện binh thì chẳng thấy lão Thanh Thủy kia đâu cả. Giờ chúng ta thắng thế thì mới chịu cho quân đến!

Không chừng rồi đây lão lại huênh hoang đi rao rằng nhờ có lão đến cứu

nên chúng ta mới còn sinh mạng trở về, và rồi nhận vơ chiến thắng về

phần mình khiến Trang chủ chúng ta lại phải thêm một phen mang nợ với

lão!



Lâm Cát Lang không bằng lòng, nói :



- Đức Xuyên huynh không nên nói thế! Thanh Thủy tiên sinh đến trợ thủ

vẫn tốt hơn, trận đánh này vì thế sẽ kết thúc sớm hơn, đỡ cho chúng ta

phải tốn thêm nhiều hơi sức cũng như phải hy sinh thêm nhiều nhân mạng.



Đoàn quân vẫn án binh bất động trong khi cả hai bên Sơn Điền gia trang

và Điền Trung Tấn tạm ngừng giao chiến, vui về thế trận bên mình. Một kỵ sĩ trong đoàn quân của Thanh Thủy phi ngựa tới, cúi đầu chào Đức Xuyên

Thắng và Lâm Cát Lang, nói :



- Phải chăng hai vị đây là Đức Xuyên Thắng tiên sinh và Lâm Cát Lang

tiên sinh? Nghe đại danh các vị đã lâu nay mới được tiếp kiến, thật là

điều hân hạnh. Tôi là Tây Thôn Hòa Hy (Nishimura Kazuki), phục mệnh chủ

công Thanh Thủy Đô đến trợ thủ cùng các vị chống lại phe Điền Trung Tấn.



Đức Xuyên Thắng cùng Lâm Cát Lang cũng lịch sự đáp lễ. Lâm Cát Lang từ tốn, nói :


Điền Anh Minh hỏi :



- Hiền đệ có ý kiến gì không?



Sơn Bản Nhất Lang lắc đầu :



- Ý kiến mọi người ai nói cũng đúng cả. Coi bộ chúng ta không có đường lựa chọn khác rồi.



Sơn Điền Anh Minh sau đó quyết định :



- Chúng ta cứ theo lời Mộc Thôn tráng sĩ đi. Mọi việc khác sẽ tính sau.



Buổi họp bế mạc ngay sau đó, mọi người đều tự động giải tán. Hải Đẩu từ đâu chạy vào, đến bên Sơn Bản Nhất Lang nói :



- Sư phụ! Có Cửu Lang muốn gặp, muốn nói chuyện riêng với sư phụ đó. Con mời vào được không?



Sơn Bản Nhất Lang gật đầu :



- Đồ nhi cứ mời chú Cửu Lang vào đây.



Hải Đẩu “dạ” một tiếng rồi chạy đi. Lát sau, một người đàn ông tuổi

chừng sấp xỉ 30 đi vào, gặp Sơn Bản Nhất Lang thì cúi đầu thi lễ. Sơn

Bản Nhất Lang cũng lịch sự đáp lễ, rồi hỏi :



- Chẳng hay Cửu Lang huynh muốn gặp ta có chuyện chi?



Người đàn ông tên Cửu Lang đáp :



- Hôm trước tôi đi chợ mua chút vật dụng, vừa ra khỏi nhà không bao lâu

thì gặp một võ sĩ đạo tướng mạo uy nghi lạ thường chặn đường. Người này

rút ra một cái ống tre trao cho tôi, nói rằng: “Người hãy đưa vật này

cho Sơn Bản Nhất Lang hộ ta” rồi đi thẳng một mạch. Tôi vừa về tới ngõ

thì nghe tin Nguyệt Tử bị tử nạn và mọi người có ý nghi ngờ tôi nên tôi

quay gót đi thẳng một mạch tới nhà người bạn tạm trú. Hôm nay Trang chủ

biết chuyện cho người tới trấn an tôi, gọi tôi về lại sơn trang nên tôi

mới dám đó. Dĩ nhiên tôi không có quên mang theo ống tre của người võ sĩ đạo kia nhờ chuyển tay đến cho Sơn Bản tiên sinh.



Nói dứt lời, Cửu Lang rút trong hầu bao ra một ống tre dài độ bốn, năm

tấc trao cho Sơn Bản Nhất Lang. Nhìn ống tre, Sơn Bản Nhất Lang thấy hai đầu được cắt rất phẳng phiu. Trên ống tre có khắc hình một con rồng,

nét được tô đậm bằng mực đen cực kỳ linh động. Để ý thấy trong ống có gì khác thường, Sơn Bản Nhất Lang liền thò ngón tay vào moi ra. Thì ra đó

là một bức thơ viết trên một tấm lụa trắng, kích thước tương đương với

một chiếc khăn tay...



---------



[1] Huyết hải: biển máu.



[2] Ngộ nhận: hiểu lầm.



[3] Ý nói: “các lãnh chúa”.