Trang Hiệp Khách

Chương 7 : Trang hiệp khách - Hồi 07

Ngày đăng: 21:51 18/04/20


Sơn Bản Nhất Lang đi đi lại lại trong vườn lê, mắt nhìn tứ phía, tai để ý lắng nghe từng tiếng động nhỏ. Nghe tiếng lá xào xạc, chàng liền cất

tiếng gọi :



- Đã đến đây thì mời ra thôi!



Một tràng cười lanh lảnh nổi lên ngay sau đó, kèm theo một giọng nói thật thanh :



- Sơn Bản Nhất Lang lúc nào cũng vẫn là Sơn Bản Nhất Lang!



Lời nói vừa chấm dứt, một bóng đen từ sau một bụi cây phi thân “vèo” một cái, đáp xuống, đứng trước mặt Sơn Bản Nhất Lang vài thước. Người này

mặc đồ dạ hành [1] màu đen, trông chẳng khác gì một Nhẫn Giả [2]. Và căn cứ vào âm thanh giọng nói thì người này là nữ chứ không phải nam.



Nhìn mặt Sơn Bản Nhất Lang thản nhiên, người mặc đồ dạ hành cười thêm một tràng rồi cất tiếng hỏi :



- Các hạ có biết ta là ai không?



Sơn Bản Nhất Lang khẽ nhếch mép, đáp :



- Ai mà không biết Đảo Tân Thanh Tử (Shimayu Kiyoko) xinh đẹp, tài nghệ

xuất chúng, thông minh khó ai bì kịp, hành động xuất quỷ nhập thần! Thật chẳng hổ danh là ái nữ của Đảo Tân Nghĩa Hoằng (Shimayu Yoshihiro)

tướng quân!



Người mặc đồ dạ hành lại cười tiếp, ra vẻ thích thú, nói :



- Khá khen cho nhãn lực của các hạ!



Tới lượt Sơn Bản Nhất Lang cười :



- Trừ khi tiểu thư đừng lên tiếng hay đừng cười và giấu hẳn được thân

pháp, và đừng hạ bút đề tự [3] thì Sơn Bản Nhất Lang này mới không nhận

được.



Người mặc đồ dạ hành, tức Đảo Tân Thanh Tử khẽ gật đầu, nói :



- Ta cố tình học theo nét chữ của cha ta, lại dùng ống tre của cha ta

đựng thư trong đó mà các hạ vẫn nhận ra được. Thật là bản lãnh! Hôm

trước ta nhờ Phúc Điền Chiếu Phu (Fukuda Akio) đưa ống tre đó cho một

gia nhân của Sơn Điền Anh Minh nhờ trao tận tay các hạ.



Nghe tới tên “Phúc Điền Chiếu Phu”, Sơn Bản Nhất Lang chợt cảm thấy buồn rầu. Chàng khẽ hỏi :



- Thì ra Phúc Điền Chiếu Phu cũng theo tiểu thư tới đây à?



Đảo Tân Thanh Tử gật đầu :



- Phải! Cha ta phái y đi tháp tùng, thứ nhất bảo vệ ta, thứ hai sẽ ra tay giết người nếu cần.



Nghe lời nói đầy vẻ hăm dọa, Sơn Bản Nhất Lang cười thầm. Chàng cất tiếng hỏi :



- Ý tiểu thư muốn nói nếu cần Phúc Điền Chiếu Phu sẽ giết tại hạ?



Đảo Tân Thanh Tử lạnh lùng đáp :



- Còn phải hỏi? Y sẽ giết bất cứ ai nếu cần! Không ngờ ngươi vẫn còn nhớ hắn hả?



Sơn Bản Nhất Lang đáp :



- Dĩ nhiên phải nhớ y rồi. Tại hạ cứ tưởng người xuất hiện đêm nay là hắn nhưng không ngờ lại là tiểu thư.



Đảo Tân Thanh Tử lại hỏi :


đắc dĩ thôi. Khi nào xong việc từ từ đệ sẽ giải thích với đại ca.



Sơn Điền Anh Minh đáp :



- Hiền đệ nói thì bất cứ lúc nào ta cũng nghe. Nếu cần phương tiện gì thì cứ cho ta hay thôi.



- Đệ chỉ cần một con tuấn mã chứ chẳng cần gì hơn.



- Điều đó quá dễ, hiền đệ cứ tự nhiên mà chọn ngựa thôi. Nếu cần cứ lấy thiên lý mã của ta mà cỡi.



- Cám ơn đại ca, đệ chỉ cần một con ngựa chạy khá một chút là được.



Nhưng Sơn Điền Anh Minh không nghe, cho gọi tên mã phu vào, bắt gã phải

chuẩn bị chu đáo yên cương, đóng móng ngựa cho cẩn thận. Vị Trang chủ

còn sai các gia nhân chuẩn bị cả hành trang lương thực, luôn cả tiền

nong để chi dụng trên đường cho người nghĩa đệ của mình.



Sau khi mọi việc hoàn tất xong xuôi, Sơn Điền Anh Minh dẫn vợ con ra

chào, tiễn Sơn Bản Nhất Lang lên đường. Thuận Tử khẽ dặn dò :



- Lão đệ ráng giữ mình, xong việc về ngay nhé.



Hải Đẩu thì nói :



- Sư phụ nhớ về lẹ để tiếp tục dạy con nhé.



Sơn Bản Nhất Lang đáp lễ mọi người rồi cúi chào bái biệt Sơn Điền Anh

Minh lên đường. Sơn Điền Anh Minh khẽ gật đầu, chậm rãi, từ tốn nói:



- Ta biết đệ sẽ trở về bình an nên chẳng cần phải nói tiếng nào, dù chỉ

là tiếng tạm biệt. Chúc hiền đệ “mã đáo thành công”! Dù sao thì cũng nhớ phải bảo trọng nhé!



- Đa tạ đại ca quan tâm! Đệ sẽ luôn ghi nhớ lời dạy bảo vàng ngọc kia. Đệ cũng có đôi lời cùng nghĩa huynh và nghĩa tẩu.



- Hiền đệ cứ nói!



Sơn Bản Nhất Lang dặn :



- Nghĩa huynh, nghĩa tẩu và Hải Đẩu luôn luôn để Đức Xuyên Thắng bên cạnh, đừng rời xa y nửa bước, mà cũng đừng để y đi đâu cả!



Dứt lời, Sơn Bản Nhất Lang phóng lên ngựa vọt thẳng lên đường. Cả ba

người trong gia đình Sơn Điền Anh Minh đều nhìn theo bóng Sơn Bản Nhất

Lang cho đến khi khuất hẳn.



Thuận Tử cất tiếng hỏi :



- Trượng phu, anh đoán thử nghĩa đệ đột ngột ra đi là vì lý do gì vậy?



Sơn Điền Anh Minh cười nhạt, đáp :



- Nghĩa đệ chắc hẳn có việc riêng tư nào cần giải quyết. Chúng ta cũng chẳng nên thắc mắc làm gì!



----------



[1] Đồ dạ hành: đồ đen mặc để đi đêm để dễ trà trộn, lẩn trốn.



[2] Nhẫn giả: Ninja.



[3] Hạ bút đề tự: đặt bút viết chữ.