Trang Hiệp Khách

Chương 8 : Trang hiệp khách - Hồi 08

Ngày đăng: 21:51 18/04/20


Sơn Bản Nhất Lang vào thị trấn gửi ngựa xong xuôi liền từ từ đi bộ tìm

quán ăn Dân Tử theo bản đồ. Đây là kinh nghiệm giang hồ nhiều năm từng

trải của chàng, vừa để dò xét địa thế chỗ hẹn mà tính đường tiến thủ, và cũng vừa để ngăn ngừa khỏi bị đánh lén. Khi còn cách quán ăn chừng vài

trăm thước, chàng trông thấy một người đàn ông trang sức theo kiểu một

võ sĩ đạo đứng chặn ngay giữa đường.



- Ngươi tới sớm nhỉ?



Sơn Bản Nhất Lang lạnh lùng gọi đích danh người đàn ông :



- Phúc Điền Chiếu Phu, ngươi mới là tới sớm. Ta tưởng người phải chờ đi cùng với Đảo Tân Thanh Tử tiểu thư chứ.



Người đàn ông, tức Phúc Điền Chiếu Phu cười nhạt :



- Tất cả những ân oán giữa ta và ngươi nên kết thúc ngay hôm nay tại

chốn này. Đó là lý do ta không đợi tiểu thư đi chung để tiểu thư phải

chứng kiến cái chết của ngươi.



Sơn Bản Nhất Lang vẫn bình tĩnh :



- Tại sao ngươi nhất định phải dồn ta vào đường cùng? Ta có bao giờ

tranh đoạt gì với ngươi đâu! Ta chưa muốn thanh toán ngươi thì thôi, có

lý nào ngươi lại giở giọng đòi thanh toán ta hả?



Phúc Điền Chiếu Phu gật đầu, nói :



- Ta biết như vậy. Nhưng ngươi cũng thừa hiểu, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc. Đã đến nước này ta không còn cách nào hơn.



Sơn Bản Nhất Lang cay đắng hỏi :



- Ngươi hại ta bấy nhiêu đó chưa đủ hay sao?



- Đây là điều bất đắc dĩ.



- Bất đắc dĩ?



Phúc Điền Chiếu Phu nói :



- Ta phải giết ngươi thì Đảo Tân Thanh Tử tiểu thư mới quên được hình ảnh của ngươi trong lòng nàng.



Sơn Bản Nhất Lang nghe nói bỗng cười rộ lên :



- Thì ra cũng chỉ vì ái tình! Ngươi lầm rồi! Nếu ngươi giết ta không

chừng Đảo Tân Thanh Tử tiểu thư sẽ hận ngươi suốt đời đó! Ngươi có bản

lãnh thì hãy đối xử tốt với nàng, thuyết phục nàng rằng cha nàng không

có chọn sai người. Còn giở ba cái trò đê tiện “ngậm máu phun người”, lại còn đòi giết người diệt khẩu để thỏa mãn lòng ganh tị thì thật là hạng

tiểu nhân bỉ ổi. Trước đây ta vẫn phục ngươi là bậc trượng phu, là võ sĩ đạo chính tông, ngoài bản lãnh phi phàm diệt trừ trộm cướp, đã từng xả

thân vì Phù Tang, theo Đảo Tân tướng quân đánh Trung Quốc dẹp Cao Ly...
- Hiện tại Sơn Bản Nhất Lang còn ít chuyện quan trọng cần phải làm xong. Tiểu thư đợi xong việc, tôi sẽ gặp tiểu thư nói chuyện sau. Hy vọng

tiểu thư thông cảm.



Đảo Tân Thanh Tử trố mắt nhìn Sơn Bản Nhất Lang, nói :



- Các hạ định mặc cả với ta đó à?



- Sơn Bản Nhất Lang không hề có ý đó.



- Vậy thì sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì các hạ chịu theo ta về?



Sơn Bản Nhất Lang lắc đầu :



- Tại hạ chỉ nói là xong chuyện sẽ tìm gặp tiểu thư nói chuyện tiếp chứ không hề nói là chịu về theo tiểu thư.



- Các hạ nói cần ít thời gian, vậy ít thời gian của các hạ là nhắm bao lâu?



- Có thể là một vài tuần, một vài tháng, thậm chí có thể là một vài năm.



Đảo Tân Thanh Tử lại một phen nổi giận, nói :



- Bộ các hạ định bỡn cợt với ta à? Ta làm gì có nhiều thì giờ để chờ các hạ làm xong chuyện.



Sơn Bản Nhất Lang nghiêm giọng :



- Như đã nói qua với tiểu thư rằng, nếu tiểu thư muốn đem đầu tại hạ về

nộp cho tướng quân thì dễ hơn là đem thân tại hạ về đó ra mắt.



Đảo Tân Thanh Tử bỗng cười rộ lên, nói :



- Sơn Bản Nhất Lang trước sao sau vậy. Có khí phách lắm. Thôi được, ta

gia hạn cho các hạ thêm một tháng để hoàn thành công chuyện. Đúng một

tháng sau ta tới đây gặp các hạ. Nhớ cho!



Dứt lời, quay qua Phúc Điền Chiếu Phu, Đảo Tân Thanh Tử ngoắc tay :



- Chúng ta đi thôi!



- Vâng, tiểu thư.



Thoáng một cái, Đảo Tân Thanh Tử cùng Phúc Điền Chiếu Phu đã biến đi một cách mau lẹ. Sơn Bản Nhất Lang cũng nhẹ bước tìm đến chỗ gửi ngựa, trả

tiền xong xuôi rồi lên ngựa xuất hành...



------------



[1] Đối xử tốt không chịu, muốn đối xử xấu.